Cố Uyển Ninh đối với nàng thái độ ôn hòa: “Ngươi có gì suy nghĩ thì cứ đến tìm ta nói. Ngươi dù sao cũng là người mà Đại trưởng công chúa ban cho Hầu gia, so với mấy người khác thì thể diện hơn hẳn. Hầu phủ lớn như vậy, bao nhiêu việc đều đổ dồn lên vai ta, không thể chu toàn khắp nơi. Cho nên, ngươi có mong muốn gì, cứ để ta biết, ta còn có thể sắp xếp.”
Trước cửa Thủ phụ, kẻ hầu cũng là quan thất phẩm.
Người do Đại trưởng công chúa ban tặng, tất nhiên phải có thể diện.
“Phu nhân, nô tỳ không còn trong sạch, e rằng sẽ làm nhơ bẩn Hầu gia, bởi vậy không thể hầu hạ.”
Cố Uyển Ninh thật sự sững sờ.
Bởi vì khi Tam di nương nói ra ba chữ “không còn trong sạch”, khẩu khí nhẹ nhàng như thể chỉ đang nói đến việc hôm nay đã ăn cơm chưa.
Thế nhưng chuyện này, với nữ tử thời cổ đại mà nói, còn quan trọng hơn cả mạng sống.
Có câu rằng, đói chết là việc nhỏ, mất tiết hạnh là việc lớn.
Tam di nương lại chỉ dịu dàng mỉm cười, như thể thương tổn năm xưa từ lâu đã hóa thành mây bay gió thoảng: “Lời nô tỳ nói đều là thật.”
Nàng ta tên là Hoa Anh, sau khi phụ thân qua đời, mẫu thân tái giá, nàng ta được tổ phụ nuôi dưỡng, từ nhỏ đã lớn lên trong hương thuốc.
Nàng ta theo tổ phụ từng là thái y lui về ẩn cư, cùng ông xem bệnh cho không ít quý nhân.
Rồi nàng ta gặp được một vị công tử thân thể yếu nhược, trong quá trình tiếp xúc, hai người nảy sinh tình cảm.
“Nô tỳ không chống lại được lời ngon tiếng ngọt của hắn, hoặc có thể nói là nô tỳ mặt dày vô sỉ, cùng hắn làm chuyện vượt quá giới hạn, rồi lại còn mang thai…”
Khi nhắc đến chuyện cũ, trong mắt Tam di nương chỉ còn lại nỗi tự giễu.
“Tổ phụ vô cùng tức giận, nhưng sự đã rồi, người cũng đành bất lực, chỉ có thể tìm đến nhà đối phương, hy vọng sớm định thân.”
Không ngờ, nhà bên kia lại muốn nàng ta làm thiếp, còn nói với thân phận của nàng ta, làm thiếp cũng là trèo cao, huống chi nay nàng ta lại đang mang thai.
“Nô tỳ quả thực là trèo cao, nhưng hắn đã từng hứa với nô tỳ, sẽ lấy nô tỳ làm chính thê.”
Nàng ta tin từng lời hắn nói, vì thế mới hồ đồ mà giao phó bản thân.
Cho tới khi bị nhà hắn cự tuyệt, nàng ta vẫn tin rằng — đó không phải là ý của hắn.
Nàng ta tìm đến hắn, hắn lại khuyên nàng ta nên chấp nhận hiện thực.
Lúc đó nàng ta mới biết, thì ra hắn đã có hôn ước từ trước.
“Nô tỳ đã phá bỏ đứa con năm tháng đã thành hình, dùng một cái hộp đưa đến trước mặt hắn.”
Nhắc tới đứa con có duyên mà không phận, trong mắt Tam di nương ánh lên lệ quang.
Xin lỗi, hài nhi, thật lòng xin lỗi.
Cố Uyển Ninh nghe xong, trong lòng chấn động.
Không ngờ Tam di nương lại cứng cỏi đến thế.
Dù nàng không dám hoàn toàn tin tưởng, nhưng Tam di nương đã mang lại cho nàng một nỗi chấn động sâu sắc.
“Tổ phụ từng cứu Đại trưởng công chúa. Người chưa từng cầu xin ai, nhưng vì ta, đã đến cầu xin Công chúa. Nhờ vậy, ta mới được đến hầu hạ bên người.”
Về sau, Đại trưởng công chúa ban nàng ta cho Từ Vị Bắc.
“Vậy Đại trưởng công chúa có biết chuyện trước kia của ngươi không?” Cố Uyển Ninh nhẹ giọng hỏi.
“Biết ạ.” Tam di nương gật đầu: “Công chúa nói, nô tỳ dù chỉ là thiếp thất, nhưng có rất nhiều thiếp thất trong nhà người khác, trước kia cũng từng đi theo người khác…”
Đại trưởng công chúa thương xót nàng ta, đối đãi rất tốt.
Còn có một điều Tam di nương không thể nói ra, đó là: Trưởng công chúa thâm tàng bất lộ, rất giỏi dùng người.