Ác Độc Chủ Mẫu Mỗi Ngày Đều Nổ Lực Tẩy Trắng

Chương 30:

Chương Trước Chương Tiếp

“Sau này chúng ta sẽ có nhiều hơn thế nữa.” Cố Uyển Ninh ngáp một cái, nói.

Đêm đó nàng mơ một giấc mộng, mơ thấy mình trồng cả một cánh đồng ngô, cung không đủ cầu.

Những bắp ngô vàng óng ánh, cuối cùng biến thành ngô vàng ròng, nàng mừng đến phát cuồng…

Rồi tỉnh dậy.

“Giờ gì rồi?” Cố Uyển Ninh duỗi lưng hỏi vọng ra ngoài với Nhị Nha.

“Phu nhân, vừa mới đến giờ Dần.”

Cố Uyển Ninh: “...”

Khoan đã, mới ba giờ sáng, ngươi bận rộn trong phòng ta làm gì thế?

Ta còn tưởng trời sáng rồi cơ!

“Phu nhân, giờ khác rồi.” Nhị Nha giải thích: “Hầu gia đã hồi phủ, giờ này người đều thức dậy chuẩn bị vào triều.”

“Ta cũng phải dậy theo à?”

“Chắc là vậy, lúc trước khi người xuất giá, Ngô ma ma đã dạy nô tỳ như thế. Đây là lần đầu, nô tỳ cũng thấy khá căng thẳng.”

Cố Uyển Ninh trở mình: “... Mặc kệ hắn.”

Đã trở mặt rồi, còn giả vờ hiền thê lương mẫu làm gì?

Từ Vị Bắc thì lòng còn chưa nguôi ý định hưu nàng.

Còn nàng, ý định bỏ trốn cũng chưa từng phai mờ.

Cố Uyển Ninh lại ngủ thêm một lát, nhưng đến đầu giờ Mão (khoảng năm giờ sáng) nàng đã thức dậy.

Nàng đi dạo một vòng hậu viện, không ngờ bốn vị di nương đều đã có mặt tại đó.

Hơn nữa, mấy người họ đều đứng ngây ra một chỗ, có phần lúng túng, không biết làm gì.

“Các ngươi đều tới rồi à? Đứng đực ra đó làm gì vậy chứ!” Nhị Nha lên tiếng: “À, ta hiểu rồi, gà vịt ngan ngỗng đều đã bị xử lý, nên các ngươi chẳng còn gì để cho ăn nữa. Nhưng còn cỏ dại, sâu bọ, biết bao việc cần làm kia mà! Thật là, nào nào nào…”

Cố Uyển Ninh nói: “Được rồi, các ngươi về cả đi. Từ nay nơi này không cần các ngươi tới nữa, ta tự mình chăm sóc.”

Đừng để mấy người đó làm hỏng bắp ngô của nàng!

Bốn người đều không dám lên tiếng.

Cuối cùng, vẫn là Tứ di nương nhịn không được mở miệng trước.

“Phu nhân, nô tỳ thật sự đi? Người không giận ư?”

Cố Uyển Ninh khoát tay, ra hiệu nàng ta lui xuống.

Tứ di nương liền kéo theo Đại di nương rời đi.

Nhị di nương nhìn qua, cũng nối gót rời bước.

Có lẽ cảm thấy mình đã dâng ngân lượng, nên ít nhiều cũng có chút chỗ dựa.

“Ngươi thì đừng đi.” Cố Uyển Ninh nói với Tam di nương đang chần chừ: “Ta có chuyện muốn nói với ngươi. Lại đây, giúp ta xách giỏ, ta muốn hái cà tím.”

Tam di nương vội vàng tiến lên.

Nhị Nha thì nhìn chiếc chuồng trống trơn, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác trống vắng: “Phu nhân à, nô tỳ giờ cũng thấy trong lòng trống rỗng ghê. Hay là, chúng ta lại mua thêm ít động vật nhỏ để nuôi đi? Đúng rồi, lần trước người có nói đến chuyện nuôi heo, lần này ta xây luôn chuồng heo nhé?”

Cố Uyển Ninh: “Để sau hãy nói.”

Mùa hè nuôi heo, nàng không dám tưởng tượng mùi hôi sẽ thế nào.

Lần đầu nàng bước vào hậu viện này, suýt chút nữa đã bị mùi phân gà xua cho ngất xỉu.

Chưa kể dù nàng có nhịn được, Từ Vị Bắc chắc chắn không chịu nổi.

Hơn nữa, đã xác định phải rời đi, thì lúc trở lại sẽ dứt khoát gọn gàng.

Rút kiếm chém nước, sạch sẽ dứt khoát, ngẩng cao đầu mà bước, dẫu ngàn vạn người ngăn cản, ta vẫn tiến bước!

Cần phải có khí thế như vậy mới được!

Sau lưng mà còn lũ lượt kéo theo một đám gà vịt ngan ngỗng, cộng thêm mấy con heo mập mạp, thì ra cái thể thống gì nữa chứ!

Chỉ là Nhị Nha lại tưởng rằng Cố Uyển Ninh thật sự sẽ “để sau hãy nói”, liền hồ hởi đi quy hoạch khu đất làm chuồng heo.

Lúc này, Cố Uyển Ninh mới hỏi Tam di nương muốn tránh ngày nào để không phải hầu hạ ban đêm.

Tam di nương khẽ đáp: “Phu nhân, nô tỳ vốn muốn đến tìm người, nhưng chẳng biết nên mở miệng thế nào.”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)