“Ngươi có người trong lòng, vậy mà lại gả cho Hầu gia, khước từ người khác?”
Xét như vậy, nàng yêu thích Từ Vị Bắc, cũng chẳng có gì sai nhỉ.
“Không phải vậy.” Đại di nương vừa khóc vừa giải thích: “Người nô tỳ cảm mến là cháu trai của kế mẫu, cũng là biểu ca của nô tỳ. Biểu ca cũng nguyện cưới nô tỳ, nhưng khổ nỗi… hai nhà đều không đồng ý, cho nên…”
“Vậy sao ngươi không cầu xin kế mẫu ngươi?”
“Biểu ca là con độc đinh trong nhà, lại học hành giỏi giang, gia tộc đối với huynh ấy đã có sắp xếp tốt hơn, cho nên…”
“Đã biết là không thể, vậy mà ngươi vẫn muốn thủ thân vì hắn? Hơn nữa ba năm trước được đưa vào Hầu phủ, ngươi lẽ ra phải biết rõ, ngươi có nghĩa vụ hầu hạ Hầu gia, chẳng lẽ đến hôm nay mới hối hận?”
“Không.” Đại di nương lắc đầu, nước mắt rơi lã chã: “Nô tỳ chưa từng hối hận. Chỉ là nô tỳ… không còn sự lựa chọn nào khác…”
Biểu ca lớn hơn nàng ta ba tuổi, ba năm trước vào trường thi, vốn tưởng sẽ đỗ cao, sau đó mới bàn chuyện hôn nhân với nàng ta.
Không ngờ lại thi rớt.
Cả hai đều bị đả kích nặng nề.
“Chúng ta đều biết chuyện hôn sự không thể thành, cũng không còn gì để kéo dài nữa. Biểu ca… biểu ca bèn ném bút tòng quân, rời đi Tây Nam…”
Tây Nam?
Nếu là Tây Bắc thì đã thành người dưới trướng Từ Vị Bắc rồi.
Tây Nam… khó tìm người.
“Nô tỳ biết, huynh ấy không muốn lấy vợ, cũng không muốn thấy nô tỳ lấy chồng, cho nên mới như vậy…”
“Hắn đã hứa hẹn gì với ngươi sao?”
“Hứa hẹn?” Đại di nương ngây người, sau đó lắc đầu: “Không có. Phu nhân, là nô tỳ… tự mình mộng tưởng… Nếu nô tỳ lấy chồng, sẽ không thể hòa ly tái giá. Nhưng nếu nô tỳ làm nô tỳ, sau này biểu ca thành đạt, có lẽ… có lẽ có thể đến đón nô tỳ đi, mà Hầu gia cũng có thể ban thưởng nô tỳ cho huynh ấy…”
Cố Uyển Ninh: “...”
Ngươi đúng là dám nghĩ!
Từ Vị Bắc sẽ tác thành cho người khác sao?
Nằm mơ nàng cũng không dám mơ đẹp đến thế.
Chuyện khác không nói, chỉ nhìn việc hắn một hơi nạp bốn tiểu thiếp là đủ biết hắn chẳng có chút thương xót nào với nữ nhân.
Hắn chỉ xem nữ nhân như vật phẩm mà thôi.
Mà hắn lại là hạng người bá đạo, đồ của hắn, có thể tùy tiện đem cho người khác sao?
Huống hồ dù có thể, người nhận cũng phải là nhân vật tầm cỡ.
Tùy tiện vào quân ngũ vài năm, là có thể lập công danh?
Trừ phi biểu ca nàng ta chính là một Từ Vị Bắc khác.
Nhưng nếu thiên tài có đầy đất, thì Từ Vị Bắclấy cái gì mà kiêu ngạo đến thế?
“Nô tỳ… thật sự không còn cách nào khác…” Đại di nương che mặt khóc ròng, nước mắt ướt đẫm vạt áo.
Nhị Nha ở bên cạnh cũng nước mắt lưng tròng, đôi chim uyên ương khổ mệnh này, thật quá đáng thương rồi.
Nàng ta không nhịn được nhìn về phía Cố Uyển Ninh, dùng ánh mắt thay Đại di nương cầu tình.
Cố Uyển Ninh không nhìn nàng ta, chỉ nhẹ nhàng nâng chén trà nhấp một ngụm, rồi đặt xuống: “Hầu phủ có quy củ của Hầu phủ, đến lượt ngươi, ta vẫn sẽ gọi tên. Còn chuyện ngươi tới tháng, thân thể không tiện, hay những điều bất tiện khác, tự mình lo liệu mà giải thích.”
“Vâng, đa tạ phu nhân.”
“Đi đi.” Cố Uyển Ninh khoát tay nói.
Đại di nương lấy ra một chiếc khăn tay gấp vuông vức từ trong tay áo, hai tay cung kính dâng lên cho Cố Uyển Ninh: “Phu nhân, lúc rảnh rỗi nô tỳ có thêu một chiếc khăn tay mới tặng người, mong người đừng chê.”
Cố Uyển Ninh đưa tay nhận lấy, vừa chạm vào liền cảm nhận được — bên trong có thứ gì đó.
Nàng thong thả mở ra ngay trước mặt Đại di nương, từ bên trong lấy ra một tờ ngân phiếu.