Ác Độc Chủ Mẫu Mỗi Ngày Đều Nổ Lực Tẩy Trắng

Chương 23:

Chương Trước Chương Tiếp

Cố Uyển Ninh: “Chỉ là ngồi chơi một chút?”

Nếu chỉ là ngồi chơi mà không ngủ lại một đêm, ta nhận bạc này cũng không yên tâm lắm.

Nếu thêm chút nữa, có thể bao luôn việc sinh con.

Thêm tí nữa, đến khi sinh ra bé trai, cũng không phải là không thể suy xét.

Đúng rồi, Từ Vị Bắc không nghe lời nàng.

Nhưng nếu chỉ là “ngồi chơi”, có lẽ có thể nghĩ cách?

Quả nhiên, Nhị di nương nắm được mức độ vừa phải, chính là mức mà nàng cố thêm chút sức là có thể làm được, nhận thức của nàng ta với bản thân còn tỉnh táo hơn cả chính nàng.

Tốt, tốt lắm.

“Chỉ là ngồi chơi một chút.” Nhị di nương cúi đầu, không rõ là đang tỏ vẻ đáng thương hay thật sự đáng thương: “Từ khi phụ mẫu lần lượt qua đời, tộc nhân đã dòm ngó gia sản, ánh mắt như hổ đói. Nô tỳ cùng đệ đệ kém ba tuổi nương tựa lẫn nhau, để trấn áp đám tộc nhân, nô tỳ đã tốn không ít tâm cơ mới có thể vào phủ, hầu hạ Hầu gia và phu nhân…”

Mượn oai hùm để dọa người sao?

“Chiêu đó có hiệu quả không?” Cố Uyển Ninh hỏi.

Nhị di nương gật đầu: “Trước đây thì có hiệu quả. Chỉ là, chỉ là vào khoảng thời gian truyền ra tin Hầu gia gặp chuyện, bọn họ bắt đầu rục rịch... Nô tỳ bây giờ chỉ lo Hầu gia hồi phủ rồi, lại không để mắt đến nô tỳ, bọn họ mà biết thì sẽ lại khởi dã tâm, nhắm vào sản nghiệp.”

Cố Uyển Ninh suy nghĩ một hồi rồi nói: “Quan hệ giữa ta và Hầu gia, ngươi cũng thấy rồi đấy, ta e là không thể hứa hẹn gì với ngươi…”

“Phu nhân, nô tỳ chỉ mong, chỉ mong khi người sắp xếp... thì hãy xếp nô tỳ ở phía trước một chút.”

Cố Uyển Ninh lập tức hiểu ngay.

Thì ra cái “bảng trực ban” mà nàng quản, lại có thể biến thành lợi nhuận?

Chút quyền hạn ấy mà cũng có thể biến thành tiền, vậy việc trước đây nàng không tự xếp mình vào, giờ lại có phần dao động rồi.

Nếu nàng tự xếp mình, rồi đem bán cho kẻ ra giá cao nhất thì sao?

Quả nhiên, nàng đúng là một tiểu thiên tài.

“Được.” Cố Uyển Ninh lập tức đáp lời: “Trước tiên sẽ sắp xếp cho ngươi năm ngày, nhưng trong năm ngày ấy, nếu Hầu gia không đến, thì cũng đừng trách ta.”

Bạc đã thu, tuyệt đối không hoàn lại.

“Đa tạ phu nhân, đa tạ phu nhân.” Nhị di nương cảm kích vạn phần, cúi người rời đi.

Cố Uyển Ninh nhìn đống ngân phiếu trên bàn, trong lòng vẫn như đang nằm mộng.

Vậy cũng được sao?

Thế thì nàng còn trồng ngô làm gì nữa!

Nàng cứ đem quyền ngủ lại bên Từ Vị Bắc ra đấu giá chẳng phải là xong rồi sao?

Ngoài những tài nguyên có hạn trong phủ, nàng còn có thể mở rộng kinh doanh ra bên ngoài. Nhà ai muốn đưa nữ nhi vào phủ, hay ai có tiền muốn được ngủ cùng Từ Vị Bắc, chỉ cần giá đưa ra đủ cao, xem nàng có dốc sức hay không!

“Hầu gia, thuộc hạ đã sai người đi điều tra xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi.”

Cao Lãm gần như không dám nhìn sắc mặt Hầu gia nhà mình.

Nhưng trong lòng hắn đã có suy đoán, chỉ là không dám nói ra.

Lúc này Từ Vị Bắc lại không giống như khi ở bên ngoài nổi giận, ngón tay từng nhịp gõ lên mặt bàn, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh đầy hàm ý: “Nàng cố ý.”

Hắn cảm thấy, đây chính là đòn phủ đầu Cố Uyển Ninh dành cho hắn.

“Không đến nỗi vậy đi?” Cao Lãm nói: “Ngài là trời của phu nhân mà. Thuộc hạ lại cảm thấy, có lẽ phu nhân thật sự đang túng thiếu, nên mới đem những đồ bổ kia đi bán. Chỉ là Nhị di nương… muốn lấy lòng phu nhân nên mới giúp nàng một tay.”

Tuy vẫn chưa hiểu rõ nàng đã làm cách nào, nhưng Cao Lãm cho rằng khả năng này là lớn nhất.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)