Nàng chỉ là đem đồ của mình đi cầm, tội lớn nhất chẳng qua là không biết điều, không nhận ý tốt từ bậc trưởng bối.
Nhưng những chuyện khác, nếu dính líu vào, nàng không giải quyết nổi.
Điều ngoài dự đoán là, Nhị di nương vẫn không hề bối rối.
Chuyện này càng lúc càng thú vị.
Một lúc sau, Cao Lãm tự mình quay về, đầu cúi gằm giống như quả cà tím héo úa, rụt rè.
Hỏng rồi, hắn đã phạm lỗi.
Hắn cũng không biết đám người dưới tay làm ăn thế nào, báo cáo lại là thấy phu nhân vào hiệu cầm đồ, nhưng tra đi tra lại đều không khớp?
Hắn vừa rồi ở hiệu cầm đồ nóng lòng đến mặt đỏ tía tai, còn xưng danh Hầu phủ để dọa người ta, vậy mà tiểu nhị vẫn quả quyết nói hôm nay không có nữ tử nào vào hiệu cầm đồ.
Mẹ kiếp, sao mà tà môn thế chứ!
Phu nhân chẳng lẽ biết tà thuật sao?
“Sao lại như vậy?” Từ Vị Bắc hỏi.
“Bẩm Hầu gia, có thể… có thể là…” Cao Lãm “phịch” một tiếng quỳ xuống: “Tất cả là do thuộc hạ làm việc không cẩn thận, nghe theo lời đồn, hiểu lầm phu nhân.”
Từ Vị Bắc: ???
Giữa chuyện này còn có thể có hiểu lầm gì sao?
Vậy mà lại không tra ra?
Tuy không rõ nguyên do, nhưng tâm tình của Cố Uyển Ninh lại vô cùng khoái trá.
Nàng lập tức nhân cơ hội, vạch tội kẻ đang rơi xuống nước: “Ôi chao, Hầu gia sốt sắng như vậy muốn đuổi ta ra khỏi cửa, lại còn giở trò vu oan giá họa!”
Sắc mặt Từ Vị Bắc đen kịt như than.
Nữ nhân này, cố ý!
Nàng cố ý lừa gạt hắn, không biết đã giở trò gì, cố tình khiến hắn mất mặt.
Được, được lắm.
Ván này, hắn thua, hắn nhận!
“Về thư phòng!” Từ Vị Bắc hất tay áo rời đi.
Cao Lãm lại dập đầu trước Cố Uyển Ninh: “Phu nhân, tiểu nhân sai rồi. Người đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, xin đừng oán trách Hầu gia.”
“Đứng dậy đi.” Cố Uyển Ninh đưa tay vén tóc mai, cười ra khí thế của Hoa phi,
“Kẻ làm hạ nhân, hầu hạ chủ tử, lại còn phải thay chủ tử gánh tội, ta hiểu được nỗi khổ của ngươi. Không trách ngươi, ngươi còn có thể làm gì?”
“Không phải, thuộc hạ... Hầu gia không có…”
“Biết rồi, Hầu gia không có bụng dạ tiểu nhân, là ngươi to gan lớn mật muốn nhằm vào ta.” Cố Uyển Ninh nửa cười nửa không nói.
Cao Lãm nói không rõ, tức đến mức tự tát vào mặt mình một cái.
Đúng là chuyện quái gì thế này!
Sau đó, hắn ta vội vàng đứng dậy, đuổi theo Từ Vị Bắc.
Nhị di nương vẫn đang quỳ trên đất, ngẩng đầu nhìn Cố Uyển Ninh mỉm cười.
Thú vị, thật là thú vị.
Cố Uyển Ninh nhướn mày liếc nàng ta một cái, nhấc chân đi vào trong.
Nhị di nương xách bọc đồ đứng dậy, lặng lẽ đi theo sát phía sau.
Cố Uyển Ninh đặt chiếc hộp gấm lên bàn nhỏ bên cạnh trong tầm tay, còn bản thân thì ngồi xuống trên tháp.
Nhị Nha đứng phía sau nàng, cảnh giác nhìn Nhị di nương, như thể sợ nàng ta sẽ lao đến tấn công Cố Uyển Ninh vậy.
“Nói đi.” Cố Uyển Ninh liếc nhìn ra ngoài cửa sổ,
“Nói trọng điểm.”
Ánh nắng trắng chói chang chiếu xuống khiến hoa cỏ trong sân đều rũ rượi, ve kêu inh ỏi, đã đến giờ Ngọ.
Nàng đói bụng rồi, không muốn vòng vo.
“Hồi phu nhân.” Nhị di nương ngoan ngoãn cúi đầu đáp,
“Tiệm cầm đồ mà người đến, là của Kim gia.”
“Kim gia? Cùng họ với ngươi?”
“Vâng, là của nhà nô tỳ.”
Cố Uyển Ninh: “...”
Nàng đột nhiên rất muốn phỏng vấn Nhị di nương một phen – là vì ngưỡng mộ kiểu gì mà có thể từ bỏ thân phận tiểu thư, cam tâm tình nguyện đến Hầu phủ làm trâu làm ngựa cho vợ chồng người ta?
Nếu nàng mà có sản nghiệp lớn như thế, thì còn lâu mới đi làm thiếp cho ai.
Mặc dù nơi đây quả thật trọng nông khinh thương, Từ Vị Bắc là Hầu gia, nhưng mà…