Chỉ nghĩ đến chuyện ấy thôi, Cố Uyển Ninh đã không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
“Ục ục ục…” Bụng nàng bắt đầu réo.
Nhị Nha cũng nghe thấy, nói: “Phu nhân, hay là ăn một bát mì rồi hẵng về?”
“Không ăn. Đợi về nhà rồi ăn!”
Nhị Nha: “…”
Phu nhân có lẽ thật sự điên rồi, tiêu tốn từng ấy ngân lượng để mua thứ vô dụng, ngay cả một bát mì cũng tiếc không nỡ ăn.
Cố Uyển Ninh tỏ vẻ: nên tiết kiệm thì phải tiết kiệm, nên tiêu thì phải tiêu.
Thứ đó không phải là ngô, mà là từng hạt bạc trắng lóa mắt, là sự nghiệp của nàng!
Cố Uyển Ninh như nguyện có được bảo bối ngô quý, ôm chặt chiếc hộp gấm đựng ngô trước ngực, vui mừng đến mức cười toe toét chẳng ra dáng chút nào.
Bảo bối à, đại bảo bối của nàng!
Nhị Nha: Thật sự là điên rồi.
Cùng lúc ấy, Cao Lãm đang cúi đầu thấp giọng bẩm báo chuyện trong ngày với Từ Vị Bắc.
“Phu nhân đem thuốc bổ Đại trưởng công chúa ban cho trong phủ đi cầm cố, rồi lại dùng tiền đó mua đồ…”
Chuyện muốn chê trách quá nhiều, đến nỗi hắn cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu.
Từ Vị Bắc tức giận đến nghiến răng ken két.
Tổ mẫu đối với nàng tốt như vậy, tấm lòng tốt lại bị nàng xem như đồ bỏ đi!
“Nàng mua cái gì?”
“Ngọc cao lương.”
Từ Vị Bắc: “…”
Đó chẳng qua là một loại cây trồng truyền từ Tây Vực tới.
Cam sinh ở Hoài Nam thì là cam, sinh ở Hoài Bắc thì thành quýt chua.
Đến Trung Nguyên, thứ ngọc cao lương ấy chẳng có giá trị gì nên chỉ được dùng làm đồ trừ tà trang trí, số lượng lại hạn chế, chuyên dùng để lừa gạt kẻ khờ dại, lừa được một người thì tính một người.
Khi Từ Vị Bắc trở về, chưởng quỹ của tiệm Nam Bắc Hàng hóa đến báo sổ, hắn liếc qua sổ tồn kho, còn nhớ rõ vẫn còn mấy bao tải ngọc cao lương.
Nếu muốn bán giới hạn, đoán chừng cuối cùng vẫn phải để chuột tha đi.
Vậy mà Cố Uyển Ninh lại bỏ ra một khoản tiền lớn, mua cái thứ đó đem về.
Bướng – Từ Vị Bắc không thể nhịn;
Ngu – hắn lại càng không thể nhịn.
Thế nên hiện tại hắn đối với Cố Uyển Ninh vừa bướng vừa ngu ấy, cực kỳ chán ghét, hận không thể lập tức đá nàng ra khỏi phủ.
“Hầu gia, lần này hay rồi.” Cao Lãm hưng phấn nói: “Chẳng phải ngài đang lo không nắm được thóp của phu nhân sao? Nàng đem thuốc bổ của trưởng công chúa ban đi cầm cố, trưởng công chúa biết được chắc chắn sẽ nổi giận, sẽ không còn chống lưng cho nàng nữa.”
“Chỉ mong là như vậy.”
Từ Vị Bắc lại không lạc quan đến thế.
Đối với người như tổ mẫu, thân ở địa vị cao, người hữu dụng thì không câu nệ tiểu tiết.
Cố Uyển Ninh tuy rất làm càn, nhưng chỉ cần giữ thân phận thì cùng lắm chỉ khiến tổ mẫu không vui trong lòng.
Chỉ cần Cố gia chưa sụp đổ, nàng vẫn có thể ngang nhiên cưỡi lên đầu hắn.
Nghĩ đến đây, tay Từ Vị Bắc dưới gầm bàn siết chặt lại.
— Tổ mẫu muốn làm gì hắn không quản, nhưng hắn tuyệt đối không cho phép nữ nhân kia giương oai dưới mí mắt mình!
“Ra cửa canh chừng, chờ nàng trở về.”
Từ Vị Bắc quyết định phải bắt quả tang tại trận, khiến nàng không còn lời nào chống chế.
Tạm thời hắn chưa thể hưu nàng, nhưng hắn có thể khiến nàng nhớ đời!
Cố Uyển Ninh đang mơ mộng về viễn cảnh dùng ngô mà đại phát thần uy, vui vẻ trở về, kết quả lại bị “Thần giữ cửa” chặn lại ngay nơi cổng phủ.
Từ Vị Bắc đứng dưới bậc thềm phía trước cửa, đứng trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh lẽo.
Cố Uyển Ninh ôm chặt chiếc hộp gấm trong lòng, cảnh giác hỏi: “Hầu gia có việc gì sao?”
Chó ngoan không cản đường!
Chẳng lẽ người này biết nàng mua được vật quý, đến cướp công trạng của nàng sao?