Nha hoàn ấy đâu rồi nhỉ?
Hắn trở về cũng không thấy xuất hiện.
Từ Vị Bắc và nguyên chủ đều không coi nha hoàn thông phòng như con người.
Nàng ta chỉ là một món đồ.
Giống như một chiếc khóa đai ngọc, người người đều có, ngươi không có thì lại thành kỳ lạ.
Mà con người, ai lại đi tranh giành với một món đồ?
Trước đây nguyên chủ từng định lôi kéo nha hoàn ấy, nhưng đến mặt còn chưa từng thấy.
Hiện tại Cố Uyển Ninh chỉ thấy hơi tò mò, người thì không thấy đâu, nhưng trong lòng nàng cũng chẳng còn tâm tư lôi kéo nữa.
“Thật là không biết xấu hổ!” Nhị Nha phẫn nộ mắng.
“Bọn họ cứ giành phần của họ, ai có bản lĩnh người ấy được, chỉ cần không giẫm lên ta thì ta cũng mặc kệ.”
“Nhưng bọn họ lại khiến người cũng bị Hầu gia trách mắng mà.”
“Không sao, sau này ta cũng sẽ khiến bọn họ bị liên lụy.”
Trong mắt Từ Vị Bắc, bọn họ đều là “nữ nhân của hắn“.
Có người phạm lỗi, những người còn lại cũng phải cùng chịu trách nhiệm: “vô tội cũng phải tự răn mình.”
Bản thân Cố Uyển Ninh và Từ Vị Bắc như nước với lửa, cho nên ngọn lửa này của Từ Vị Bắc sớm muộn cũng sẽ hướng về nàng, liên lụy đến ao cá xung quanh.
“Nhanh lên, thu dọn xong chưa?” Cố Uyển Ninh thúc giục.
Hôm nay bọn họ phải ra ngoài.
“Sắp xong rồi, sắp xong rồi.” Nhị Nha nhìn đống bọc to tướng, có chút đau đầu: “Phu nhân, chúng ta mang nhiều đồ bổ thế này ra ngoài, có phải quá bắt mắt rồi không?”
Cố Uyển Ninh định mang những đồ bổ Đại trưởng công chúa ban thưởng hôm qua đi cầm, đổi lấy bạc để vá cái hố trước mắt.
Chuyện này dù sao cũng không phải chuyện hay ho, nên khi đối mặt với Từ Vị Bắc cũng không dám lớn tiếng.
“Không sao, ngươi cứ nói là đồ cũ ta ban cho ngươi, ngươi mang về cho người nhà.”
“Vậy… Đại trưởng công chúa mà biết được, chẳng phải không hay sao…” Nhị Nha vẫn có chút do dự.
“Yên tâm đi, ta đã kiểm tra kỹ rồi, trên hộp không có bất kỳ dấu vết nào. Hơn nữa, người như lão nhân gia ngài, thứ này chỉ như mấy món thêu tay rơi rớt ra, ngươi nghĩ ngài sẽ để mắt đến ta sao!”
Lấp cái hố trước mắt mới là quan trọng.
“Vâng.”
Cố Uyển Ninh ăn xong liền dẫn theo Nhị Nha ra ngoài.
Ra khỏi vương phủ, Cố Uyển Ninh phát hiện trên phố vô cùng náo nhiệt.
Dù sao ký ức của nguyên chủ cũng không thể sống động bằng những gì nàng nhìn thấy tận mắt.
Triều đại này, có vẻ cũng không quá nghiêm khắc với nữ nhân, có thể thấy không ít thiếu nữ trẻ tuổi dạo phố.
Ra khỏi Hầu phủ, nàng cảm thấy không khí dường như cũng trong lành hơn.
Hôm nay nàng ăn mặc như một phụ nhân bình thường, đánh chút phấn để da mặt trông nhợt nhạt, lẫn vào đám đông không mấy nổi bật.
Nàng nắm chặt cái túi trong tay áo, bên trong có ba mươi lượng bạc - “khoản tiền lớn”, dẫn theo Nhị Nha, vừa dò hỏi vừa tìm đến một hiệu cầm đồ.
Nhưng giá hiệu cầm đưa ra lại vô cùng vô lý, tổ yến huyết quý giá như vậy, lại bị xem như tổ yến thường, chỉ chịu trả nàng 80 lượng bạc.
Phải biết nếu mua theo giá thị trường thì phải đến 260 lượng bạc, nàng đã dò hỏi qua rồi.
“Không thèm nữa, chúng ta đi!” Cố Uyển Ninh tức giận nói.
Nàng dắt theo Nhị Nha, lại tìm đến tiệm Nam Bắc Hàng lớn nhất.
Đây là một cửa tiệm ba tầng, mỗi tầng rộng đến mấy trăm mét vuông, lại nằm ngay trên con phố phồn hoa nhất chốn kinh thành – nơi tấc đất tấc vàng.
Cố Uyển Ninh không nhịn được mà nghĩ, cái cửa tiệm này, chẳng phải là ngày ngày thu vào bạc vạn hay sao!
Thật khiến người ta hâm mộ chết mất thôi.
Nếu nàng cũng có một cửa tiệm như thế để cho thuê, cả đời này có thể ung dung nhàn hạ mà sống, chẳng cần phải lo nghĩ gì nữa.