Cố Uyển Ninh nhớ lại lúc Kiều Nương vào phủ dập đầu với nàng, giọng yếu ớt như muỗi kêu gọi một tiếng “mẫu thân”, trong lòng cũng dâng lên chút thương xót.
Chỉ là, nàng cuối cùng cũng phải rời đi, cho nên không muốn quá thân thiết với đứa nhỏ này, tránh sinh ra vướng bận.
Sau đó, khi Từ Vị Bắc trở về, vẫn là Cố Uyển Ninh chủ động nhắc đến việc Kiều Nương nhập phủ, hắn chỉ phất tay, nói: “Biết rồi, sau này ngươi phải vất vả hơn.”
“Nếu vậy, ngày mai ta đưa con bé tới bái kiến Đại trưởng công chúa nhé?”
“Không cần, tổ mẫu đã đến sơn trang tránh nóng, phải đến tháng 9 mới về, lúc đó hãy đi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây