Ác Độc Chủ Mẫu Mỗi Ngày Đều Nổ Lực Tẩy Trắng

Chương 11:

Chương Trước Chương Tiếp

Hay là... người vẫn nên vòng vo một chút thì hơn.

Tim ta nhỏ bé, rất dễ vỡ.

Từ Vị Bắc mặt lạnh như tiền, không nói một lời, ánh mắt băng giá nhìn chằm chằm Cố Uyển Ninh với vẻ kiêu ngạo làm bộ làm tịch.

“Tổ mẫu, không vội đâu, thật sự không vội…” Nàng liếc nhìn bốn vị di nương đang đứng bên cạnh, trong lòng âm thầm tính toán: Mấy người các ngươi mau mau tranh giành chút khí thế đi, nhanh chóng dụ Từ Vị Bắc về phía các ngươi.

Cái gì mà sủng thiếp diệt thê, nàng một đao cắt đứt, tự bước trên con đường hoa, chẳng phải trong truyện đều viết như vậy sao?

Thế nhưng, Đại trưởng công chúa lại rõ ràng hiểu lầm ý của nàng, giọng lạnh lẽo nói: “Ngươi là chính thê của Hầu phủ, thân phận tôn quý, Hầu phủ không có trưởng tử dòng thứ! Trưởng tử nhất định phải do chính thê sinh ra. Kẻ nào không an phận, đừng trách bổn cung không khách khí!”

Ba vị di nương lập tức quỳ xuống.

Tứ di nương lúc này không biết đang xuất thần đến nơi nào, đến khi lấy lại tinh thần thì mới phát hiện chỉ còn mình ngơ ngác đứng đó, lập tức đờ người ra tại chỗ.

Cố Uyển Ninh: Không được, đứa ngốc này không xài được.

Phải trông cậy vào ba người còn lại thôi.

Mấy trò “tổng tài bá đạo - tiểu bạch thỏ ngơ ngác” đều không thể dùng ở thời đại này.

Còn không nhìn thấy sao, lông mày Từ Vị Bắc nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết ruồi rồi kia kìa.

Nam nhân này, hy vọng nữ tử quy củ phép tắc, giống như tất cả nữ nhân trên đời này, tam tòng tứ đức, hiền lương thục đức.

Đại di nương liền kéo tay Tứ di nương một cái.

Lúc này Tứ di nương mới kịp phản ứng, “phịch” một tiếng quỳ sụp xuống, hai đầu gối nện chặt xuống nền đá.

Âm thanh đó vang lên, khiến gan mật Cố Uyển Ninh cũng run bần bật.

Nữ nhân ngốc nghếch này chẳng thể trông mong được, còn ngốc hơn cả nàng, Cố Uyển Ninh thầm nghĩ.

Đại trưởng công chúa nhìn sang Từ Vị Bắc: “Đây chính là người do ngươi tự chọn?”

Cố Uyển Ninh liền dựng tai lên nghe.

Từ Vị Bắc khẽ “vâng” một tiếng, muốn nói lại thôi.

Đại trưởng công chúa cũng không hỏi thêm, chỉ từ tốn lên tiếng với giọng đầy uy nghi: “Hầu gia và phu nhân đều là chủ tử của các ngươi. Nếu ai dám vượt mặt chủ tử, bổn cung là người đầu tiên không cho phép!”

“Ti nô không dám.” Cả bốn người cùng cúi đầu nói.

“Thuốc tránh thai.” Đại trưởng công chúa nói: “Ai dám giở trò sau lưng bổn cung, cho dù có mang thai rồi, lớn nhỏ bổn cung cũng không nhận, loạn côn đánh chết, nghe rõ chưa?”

“Vâng.” Lần này bốn người lập tức cúi đầu khấu đầu thật sâu.

Cố Uyển Ninh lại cảm thấy bản thân vừa rơi xuống hố.

Người khác không được sinh, chẳng phải là đến lượt nàng rồi sao?

“Tổ mẫu, tổ mẫu…” Nàng vội vàng mở lời: “Người vẫn luôn yêu thương ta, đối xử với ta rất tốt, ta đều ghi nhớ trong lòng. Chỉ là, Hầu gia tuổi đã lớn như vậy, người khác đều đã làm cha từ lâu, mà thân thể ta lại yếu nhược…”

Từ Vị Bắc: Hắn tuổi lớn???

Nàng thân thể yếu nhược???

Năng lực đổi trắng thay đen này, đúng thật là di truyền từ cái nhà họ Cố kia!

Cố Uyển Ninh thầm nghĩ, việc “chiếm hố mà không chịu làm việc” nàng sẽ không làm.

Cái hố Từ Vị Bắc này, ai muốn thì để người đó chiếm lấy!

“Phụ mẫu ta từ nhỏ đã dạy ta phải hiền lương thục đức, nếu ta độc chiếm Hầu gia, cũng sẽ khiến cha mẹ ta không nở mặt nở mày.” Cố Uyển Ninh bắt đầu luyên thuyên toàn chuyện trên trời dưới đất.

“Bất luận ai sinh hạ hài tử, cũng đều là cốt nhục của Hầu gia, đều là cháu của người. Ta nhất định sẽ xem như con ruột của mình mà đối đãi, xin người yên tâm!”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)