“Cạch” một tiếng, thùng bia giấy màu xanh lục được người đàn ông đặt trên nền xi măng. Ông ấy vào nhà nhìn con gái đang ngồi trên giường, cầm bút cúi người trên bàn gỗ dựa vào giường viết bài tập, trên mặt nở nụ cười. Bàn tay nứt nẻ móc ra một tờ tiền màu xanh lá cây từ trong túi, rồi nhét vào trong áo khoác đồng phục màu xanh lam của cô bé: “Đây, cho con năm mươi, đừng nói với mẹ con.”
Cô bé mười ba mười bốn tuổi mỉm cười, đáp “Vâng.”
“Ngoan! Học hành cho tốt.” Người đàn ông nói xong xoa đầu con gái, trên mặt lộ ra nụ cười hiền từ của người cha.
Con gái ông ấy rất chăm chỉ, ông ấy cũng chỉ có một đứa con gái này, hy vọng sau này con gái sẽ làm ông ấy nở mày nở mặt, khiến những người cổ hủ ở quê phải xấu hổ.
Cô bé nhìn cha ra ngoài vo gạo nấu cơm rồi đi sang nhà bên cạnh gọi chú Tiểu Vương, đưa tay vào túi sờ tờ tiền còn dính chút cát đá, mím môi rồi lấy tiền ra bỏ vào túi áo của mẹ.
Chẳng mấy chốc, mẹ mua tai lợn luộc, sau đó nhanh nhẹn rang lạc trên bếp lò đơn sơ. Dùng dầu xào rau diếp ngồng và thịt lợn nhỏ, đánh bốn quả trứng ngoáy đều chiên vàng, nấu canh trứng cà chua.
Đây đã được coi là một bữa ăn thịnh soạn của gia đình này. Khi chỉ có hai vợ chồng, họ cũng chỉ ăn một món mặn một món canh, cho một ít mỡ lợn vào coi như có chút thịt.
Cô bé chưa làm xong bài tập nhưng vẫn đứng dậy bưng bát múc cơm, bày đồ ăn.
Lúc này, chú Tiểu Vương mà họ nói đến cũng bước vào từ ngoài cửa, mặc quần áo dày cộp, tóc tai bù xù, trên người còn có một mùi tanh nhàn nhạt.
Anh ta là người mà cha của cô bé nhặt được ở dưới lầu nửa tháng trước, đầu óc không được bình thường, thấy đáng thương nên cho cơm ăn.
Sau đó mới biết anh ta bị cha mẹ và anh trai ghét bỏ đuổi ra khỏi nhà, lang thang nhiều ngày.
Cả nhà đều tốt bụng, tuy không cho người ta vào nhà nhưng vẫn cho anh ta hai trăm đồng.
Hai trăm đồng lúc đó đủ để anh ta thuê một căn nhà che mưa che nắng, rồi ăn uống một thời gian tìm việc làm để kiếm sống.
Anh ta cũng không ngu, tuy ít nói nhưng vẫn sống sót.
Nửa tháng trôi qua, hai nhà cũng coi như thân thuộc.
Bởi vậy vừa nhận lương định ăn mừng một chút, nghĩ đến anh ta một mình, bèn mời đến nhà cùng ăn bữa cơm đạm bạc.
Bốn người mỗi người ngồi một góc, trong cốc của cô bé là nước cam mẹ mua riêng.