Hy vọng có được thêm manh mối, cũng như diễn tốt vai phản diện này.
Cô biết rõ, đối phương nhất định sẽ ẩn nấp sâu hơn, còn diễn xuất xuất sắc của cô sẽ không ngừng thu hút đối phương đến gần.
Loại hung thủ giết người tàn ác này rất khó cạy mở phòng bị, nhưng cô tin đối phương chú ý đến cô, nhất định là đã phát hiện ra sự đồng cảm ở cô.
Đây chính là mấu chốt.
Mặc dù Hứa Tri Tri rất sợ, nhưng cô vẫn chọn tiếp tục bước đi trên con đường này.
Lần mô phỏng này chỉ có ba lần, bởi vì mỗi lần cần tiêu tốn ba mươi lăm điểm ác ý, trước khi Hứa Tri Tri nhấn nút đã xem qua thời gian mô phỏng.
So với hơn một giờ trước đó, thời gian mô phỏng lần này lên đến bốn tiếng!
Cô xem giờ, hôm nay mười hai giờ trưa đến phim trường là được, thời gian quay của cô là lúc sáu giờ tối, sáu tiếng đủ để cô trang điểm và làm quen với vị trí máy quay.
Còn hiện trường vụ án cũng không phải quay xong trong một đêm, cần quay ít nhất ba đêm.
Về phần bốn tiếng, cũng không thực sự là bốn tiếng mà là thời gian bên trong công cụ mô phỏng, tính theo thời gian thực tế, có thể rút ngắn xuống còn một phần ba.
Sau khi nhấn nút lơ lửng phát ra ánh sáng xanh nhạt của công cụ mô phỏng, trước mắt Hứa Tri Tri tối sầm lại, xuất hiện ở một làng đô thị.
Cách đây mười mấy năm làng đô thị khá nhộn nhịp vào ban đêm, hầu hết lao động nhập cư sẽ chọn loại hình nhà ở rẻ tiền chật chội này, tiết kiệm được nhiều tiền hơn cho con em mình học hành, sinh hoạt và dành dụm.
Dưới ánh đèn lờ mờ trăng trắng, trong con hẻm nhỏ mà gần như vươn tay ra là có thể chạm tới các tòa nhà có một người đàn ông trung niên khoảng ba mươi tuổi, người dính đầy bê tông xây dựng, đầu toàn bụi bặm ôm một thùng bia đi lên nhà ở tầng hai.
“Ngọc Phân, chuẩn bị ít đồ ăn, lát nữa anh với Tiểu Vương uống vài chén, ăn mừng chút.” Sắc mặt người đàn ông trung niên tươi rói, má ửng đỏ.
Bên trong căn nhà một phòng ngủ một phòng khách được xây bằng xi măng không có bất kỳ đồ trang trí nào ở tầng hai. Một người phụ nữ mặc áo sơ mi kẻ caro, da ngăm đen, nở nụ cười hiền hậu bước ra khỏi căn phòng để hàng tá đồ được sắp xếp gọn gàng: “Sao thế? Nhận được tiền công rồi à? Vậy anh để bia đó rồi đi gọi Tiểu Vương nhà bên cạnh đi, em ra ngoài mua ít đồ nguội rồi xào thêm hai món, vừa đúng lúc con cũng về rồi.”