Nhưng không hiểu sao cô lại thấy đối phương chắc chắn có vấn đề.
Cho dù cô yên tâm không nghi ngờ đối phương, nhưng khi Tần Túc nhắc đến chuyện vụ án sẽ để lộ tình hình tiến triển, cô vẫn vô thức lựa chọn để Tần Túc đừng nói ra.
“Đúng vậy, chuyện này không nên liên lụy đến người bên cạnh nữa.” Tần Túc cụp mắt, giọng nói nhỏ đến mức khó nghe thấy.
Năm đó chú của anh chính là người ngoài cuộc bị liên lụy, anh không nên phạm phải sai lầm tương tự.
Hai người chìm vào im lặng, Hứa Tri Tri thì đang nghĩ cuộc sống này của cô cũng khá đặc sắc. Mới đến được vài ngày, chuyện gặp phải còn đặc sắc hơn cả mấy năm trước cộng lại.
Nếu hung thủ ở phim trường hoặc chính là Hà Văn, vậy cô diễn chi tiết và chân thật như vậy, đối phương chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô.
Cô phải học cách tự bảo vệ mình.
Nghĩ đến đây, cô liếc nhìn Tần Túc bên cạnh: “Tôi cảm thấy tôi sẽ gặp nguy hiểm, anh phải bảo vệ tôi.”
Là người cung cấp manh mối quan trọng, Hứa Tri Tri cảm thấy yêu cầu của mình không quá đáng.
“Tôi để hai đồng nghiệp đi theo cô nhé? Phim trường nhiều người, đợi cô ra ngoài thì bảo vệ sát sao?” Tần Túc vừa nghe thì ngẩn ra, nhưng nghĩ đến việc đối phương nói hung thủ có thể ở gần đây, nên mới đưa ra biện pháp này.
Hứa Tri Tri mím môi: “Không, chỉ cần anh, chúng ta làm đối tượng tìm hiểu nhau một thời gian.”
Chỉ có như vậy, mới có thể thật sự đến gần mà không khiến người ta nghi ngờ.
Tần Túc nhìn Hứa Tri Tri, anh nhìn thấy rõ nỗi sợ hãi trong mắt đối phương, cảm thấy cô có thể bị dọa rồi.
“Được.” Sau hai giây do dự, Tần Túc cẩn thận đồng ý.
Hứa Tri Tri mỉm cười: “Cảm ơn, tạm thời đừng nói chuyện này cho ai biết, được không?”
“Ừ.” Tần Túc tiếp tục trả lời.
Có lẽ là có người bảo vệ, tâm trạng Hứa Tri Tri cũng thả lỏng. Buổi chiều quay một số cảnh vụn vặt làm nền cho nam nữ chính, biểu hiện rất tự nhiên.
Cuộc sống trong đoàn phim không theo quy luật và phức tạp, nhưng Hứa Tri Tri lại thích nghi rất tốt.
Gần đây Bạch Thăng cũng cười toe toét suốt, bởi vì gần như ngày nào vợ ông ta cũng đến đoàn phim. Phải biết rằng trước đây bà ta không hề hứng thú với những thứ này, bây giờ đến lại ở lại nửa ngày, ông ta thực sự rất vui.
Ngay cả việc mắng người cũng giảm mạnh, nhiều nhất là nói móc hai câu, điều này hoàn toàn nằm trong phạm vi chịu đựng của mọi người trong đoàn phim.
Tuy nhiên, chuyện về Hà Văn và hung thủ vẫn cứ canh cánh trong lòng cô, cô vẫn luôn chờ đợi bức chân dung của hung thủ thật sự xuất hiện.