Lúc này, một tràng tiếng giày cao gót giẫm trên nền xi măng vang lên, Hứa Tri Tri nghiêng đầu nhìn về phía người đến. Chính là Hà Văn đã ba ngày không xuất hiện ở phim trường, nhớ đến những nghi ngờ của mình đối với đối phương trước đây, cô nở một nụ cười.
Hà Văn là vợ của Bạch Thăng, vừa là đạo diễn vừa là nhà đầu tư, tất nhiên có thể tự do ra vào phim trường.
Bà ta mặc một chiếc váy lụa dài màu be, tóc ngắn xoăn đen, trang điểm nhẹ nhàng, trông rất xinh đẹp. Khi nhìn thấy Hứa Tri Tri mỉm cười với mình, bà ta cũng đáp lại bằng một nụ cười lịch sự.
Bạch Thăng nhìn thấy vợ đến thì lập tức vui mừng ra mặt, đứng dậy nhường chỗ.
“Trước đây thấy anh khen ngợi diễn xuất của Tri Tri hết lời, em cũng muốn đến xem thử cô ấy diễn xuất như thế nào.” Hà Văn vuốt váy ngồi xuống một cách tao nhã, nhẹ giọng giải thích.
Bạch Thăng cười gật đầu, nhìn vợ với vẻ mong đợi: “Em xem rồi sẽ biết, vừa rồi cô ấy làm cho cô bé đóng vai Vương Ngữ Thuần sợ đến khóc luôn đấy!”
“Vậy em sẽ chờ xem! Anh rất ít khi khen ngợi người khác như vậy!” Hà Văn cười dịu dàng, e ấp.
Ba phút đã trôi qua, những người chỉnh sửa trang phục và bối cảnh lui xuống. Theo tiếng ‘bắt đầu’ vang lên, mọi người lần lượt nhập vai.
Cảnh trước đó đã quay xong, bây giờ Hứa Tri Tri đang nhìn nạn nhân tắt thở.
Nữ diễn viên trẻ tuổi đóng vai Vương Ngữ Thuần xuất thân từ trường lớp chính quy, khả năng điều chỉnh rất tốt. Cô ấy cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi quá mức và bắt đầu diễn.
Ban đầu cảnh quay này chỉ cần quay cận mặt nạn nhân, sau đó thêm một cảnh quay đối mặt từ bên cạnh là được. Thế nhưng Bạch Thăng lại cảm thấy quay toàn cảnh như vậy mới làm nổi bật không khí và tính chân thực.
Hứa Tri Tri biến thành hiện thân của nỗi sợ hãi. Bạn diễn đối diện ban đầu không thể nhập vai nhanh chóng, nhưng vừa nhìn thấy diễn xuất của Hứa Tri Tri thì đã lập tức nhập tâm.
Thậm chí không cần một cảnh chuyển tiếp nào.
Tiếp theo là Hứa Tri Tri bắt đầu phân xác, những cảnh này tự nhiên sẽ không quay, mà chọn cách quay trực tiếp Hứa Tri Tri.
Hứa Tri Tri hành động theo ý tưởng của mình, động tác gọn gàng dứt khoát, ánh mắt lạnh lùng.
Máu của đạo cụ bắn tung tóe, nhuộm đỏ một nửa khuôn mặt trắng nõn của cô.
Và khoảnh khắc cô chạm vào dòng máu ấm nóng, một nụ cười tuyệt mỹ nở rộ, ma mị và kỳ dị.
Hiện trường vang lên những tiếng hít thở.