Hai ông bà vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào Hứa Tri Tri, ánh mắt dường như không hề thấy chán.
Con gái của họ không thể quay về được nữa, mà Hứa Tri Tri lại quá giống con gái họ, khiến họ không kìm được mà cứ nhìn mãi.
Bà lão thậm chí còn đưa tay chạm vào mặt Hứa Tri Tri, nước mắt già nua tuôn trào, giọng nghẹn ngào đến mức không thể nói thành lời.
Hứa Tri Tri thở dài một tiếng, an ủi: “Vẫn còn một tia hy vọng mà!”
Có lẽ kẻ đó không dám ra tay giết người, mà chỉ khiến Phục Thanh Hoa phải lưu lạc mà thôi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây