Tốc độ này… Hứa Tri Tri đột nhiên nảy ra một ý nghĩ!
Chẳng lẽ đối phương không rời đi? Thậm chí còn đang ở hiện trường quan sát? Giống như một nghệ sĩ đứng ở góc độ người xem để thưởng thức tác phẩm của mình.
Tâm lý của y vững vàng như vậy khiến Hứa Tri Tri rùng mình, trong lòng cô dâng lên một nỗi sợ hãi vô hình.
Nhưng nếu cô đã chọn con đường này thì sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Nghĩ đến đây, cô tiếp tục quan sát.
Cô gái kia vẫn còn đang e thẹn, nghĩ đến lời đường mật mà người trong mộng vừa nói thì chậm rãi bước vào phòng.
Hứa Tri Tri đã đứng trong phòng từ lúc nào, cô cũng đã thấy được vị trí của hung thủ. Khuôn mặt hung thủ giống hệt cô, có lẽ vì hệ thống không thể mô phỏng được diện mạo thật nên đã thay thế bằng khuôn mặt của cô.
Nhưng cô có thể thấy, hung thủ có vẻ là nữ. Trên cơ thể có dấu vết đã rèn luyện lâu năm, chiều cao cũng tương đương với cô.
Cô gái bị người kia cứa cổ khi vẫn đang cười tươi, máu bắn tung tóe khắp trần nhà, cô ấy đã chết mà không thể nhắm mắt.
Hung thủ lại không hề vội vàng chút nào. Y đeo găng tay, cầm con dao làm bếp tìm được đâu đó rồi từ từ đặt cô gái lên chiếc bàn gỗ. Khóe miệng y khẽ nhếch lên, động tác vô cùng thuần thục. Đầu tiên là chặt đứt đôi chân đang buông thõng, sau đó là tới hai cánh tay.
Từ ngón chân, ngón tay đến mỗi khớp xương đều bị cắt rời. Sau đó y lại đặt cẳng tay, cẳng chân lên chiếc giường đất trong phòng, rồi đến phần đùi.
Nhìn khuôn mặt quen thuộc vô cảm kia, cả người Hứa Tri Tri cực kỳ buồn nôn, ruột gan của cô như loạn hết cả lên.
Nửa sau cô không dám nhìn nữa. Cả căn phòng nhuộm đỏ máu, máu phun ra nhỏ giọt, máu loang lổ do kéo lê. Bên cạnh đó còn có tiếng dao chặt chém khiến cô vô cùng sợ hãi.
Mãi cho đến khi mô phỏng kết thúc, cô cũng không dám ngẩng đầu lên.
Thoát khỏi hệ thống mô phỏng, sắc mặt Hứa Tri Tri trắng bệch như tờ giấy. Hai mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào tài liệu trên bàn.
Sau đó cô mở bức ảnh mà Tần Túc đã gửi trên máy tính bảng, đó là ảnh chụp nạn nhân của vụ án đầu tiên. Nhìn cảnh tượng không khác gì nhau, lần đầu tiên Hứa Tri Tri nảy sinh cảm giác chùn bước.
Sự kích thích quá mạnh khiến cô tràn ngập sợ hãi, tận mắt chứng kiến hiện trường giết người quả thực quá sức chịu đựng.
Lúc này Lâm Ngọc đã thu dọn xong, cô ấy phát hiện ra Hứa Tri Tri không thoải mái nên lập tức bước đến hỏi thăm: “Tri Tri, cậu làm sao vậy?”
Lâm Ngọc bất ngờ nhìn thấy ảnh chụp hiện trường vụ án mạng, cô ấy hét lên một tiếng rồi nắm chặt lấy tay của Hứa Tri Tri.
“Đừng sợ đừng sợ, cậu làm tớ hết hồn đấy. Đừng sợ, chỉ cần cậu đừng nhìn nữa là được!” Hứa Tri Tri an ủi Lâm Ngọc. Cô nhanh chóng tắt máy tính bảng để cô ấy không nhìn thấy nữa.
Lâm Ngọc cũng thả lỏng, nhìn Hứa Tri Tri: “Ừ ừ, thảo nào cậu không thoải mái. Đúng là khi nhìn thấy cái này thì không thoải mái thật, hay là tối nay tớ ngủ cùng cậu nhé?”