Tần Túc nhìn Hứa Tri Tri: “Tôi còn phải tìm mấy nhà vệ sinh ở đây mới tìm được bình nước rửa tay còn lại ít như vậy đấy.”
“Coi như anh nợ tôi đấy, ai bảo lúc trước tôi sợ hãi như vậy.” Hứa Tri Tri nhếch mép cười, nói rất tự nhiên.
Phải đợi gần nửa tiếng, sau khi Hứa Tri Tri nói xong thì mọi người chỉ có thể trò chuyện đôi câu trong lúc chờ đợi.
“Hay là xem tranh chữ đi, không biết cô Hứa có nghiên cứu về thi họa không?” Vì thời gian lâu nên Ngô Ngọc Văn đề nghị xem tranh chữ. So với đồ sứ thì chỉ có vài bức thi họa, bọn họ đã mời chuyên gia giám định thi họa đến giám định rồi, những thứ này đều là giả.
Hứa Tri Tri gật đầu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây