“Chắc hẳn là thành phố Giang có không ít chuyên gia có năng lực và danh tiếng chứ? Hơn nữa hình như có thể áp dụng các phương pháp khoa học kỹ thuật, kiểm tra carbon -14 gì đó, chỉ cần xác định được niên đại thì có thể trực tiếp kết luận có phải đồ cổ lậu hay không mà?” Hứa Tri Tri nghi ngờ hỏi.
Ngô Ngọc Văn im lặng, suy nghĩ một lúc rồi có chút ngượng ngùng nói: “Chuyện này hơi phức tạp một chút…”
Tần Túc trực tiếp cắt ngang lời Ngô Ngọc Văn rồi nói với Hứa Tri Tri: “Hải quan và bên khai báo hải quan đều đã làm rồi, chứng minh đây là đồ thủ công mỹ nghệ hiện đại. Nhưng ông Ngô Ngọc Văn và một số chuyên gia vẫn còn rất nghi ngờ, cho rằng những thứ này rất đáng ngờ. Thà rằng làm phiền thêm một chút, chúng tôi cũng muốn xác minh thêm một lần nữa về tính xác thực, tránh để cổ vật bị thất thoát ra nước ngoài.”
“Vậy nên, tìm tôi đến để xác nhận?” Hứa Tri Tri đưa tay chỉ vào mình, cảm thấy bọn họ cũng coi trọng mình đấy chứ, cô mới chỉ ra tay đúng một lần thôi mà.
Ngô Ngọc Văn có chút ngượng ngùng gật đầu, mấu chốt là ông ấy đã nhờ cảnh sát điều tra điện thoại của Hứa Tri Tri, có chút vội vàng giải thích: “Chủ yếu là màn thể hiện của cô hôm trước, lúc đó tôi đã cảm thấy cô rất am hiểu về việc làm giả…”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây