Đối mặt với người lớn hiền lành tốt bụng trong nhà, Mạnh Nam Sanh khó có thể che giấu cảm xúc của mình. Cô ấy do dự hồi lâu rồi khẽ gật đầu thừa nhận.
Trình Tích Khanh không hề trách móc cô ấy, cũng không cảm thấy cô ấy đang đánh giá quá cao bản thân. Bà chỉ nhẹ nhàng ôm Mạnh Nam Sanh vào lòng, vuốt ve tấm lưng gầy gò của Mạnh Nam Sanh như một đứa trẻ. "Đừng lo lắng. Đúng như những gì Dạng Dạng đã nói, con thực sự rất tốt và nổi bật, nhưng con đang bị mặc cảm tự ti của mình che mắt."
“Cho dù là ở chung với ai, con cũng đừng vì chuyện đứa nhỏ mà cảm thấy bản thân kém cỏi. Cũng giống như con là báu vật của gia đình chúng ta, một người thực sự yêu con sẽ chấp nhận mọi thứ của con.
Lúc này bọn trẻ ở ngoài chơi về thấy Tống Hoài Xuyên đã rời đi, bọn chúng đều rất tiếc nuối. "Tại sao chú Tống lại rời đi nhanh như vậy? Thậm chí bọn con còn không có thời gian để nói chuyện với chú ấy."
Trong lòng Mạnh Nam Sanh vừa động, không khỏi hỏi: "Các con đều thích chú Tống à?"
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây