Nam Dạng đứng ở bên cạnh quan sát, không khỏi dở khóc dở cười.
"Mẹ, xin hãy dè dặt hơn đi, nếu không thì mẹ sẽ dọa chị họ và Tiểu Cảnh sợ đó."
Mặc dù Trình Tích Khanh không muốn từ bỏ, nhưng cảm nhận của cháu gái bà mới là quan trọng nhất, vì vậy, sau khi nghe thấy câu này thì bà gật đầu, thay đổi lời nói.
"Không sao đâu Nam Sanh, con không cần phải cảm thấy áp lực, cũng không cần phải vội vàng chuyển về nhà đâu, cứ từ từ suy nghĩ là được."
Mạnh Nam Sanh cười ra tiếng, ánh mắt nhìn Vãn Vãn tràn đầy mong đợi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây