Lý Vận Như cảm giác như mình đã gặp được vị cứu tinh, không quan tâm tới việc mình có bẩn hay không.
Cô ta nhanh chóng phun cát trong miệng ra, đứng dậy bế Lâm Lâm lên, cho mọi người thấy khuôn mặt đầy nước mắt và nước mũi của cậu nhóc.
"Lâm Lâm nhà chúng tôi bị đánh nặng như này, sao có thể là tự mình ngã được, những đứa trẻ này nhất định là đang nói dối!"
Tống Viễn cũng chật vật đứng dậy, đang chỉnh trang quần áo thì lại nhìn thấy cát trên người, sắc mặt âm trầm khó coi không nói nên lời.
"Khi nào thì lời nói của một đứa trẻ có thể được dùng làm bằng chứng vậy? Huống chi lại còn là một đứa trẻ toàn nói dối, không có gia giáo."
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây