Vóc dáng của cô nhóc còn chưa cao bằng băng ghế, bà Trương cách cửa nhìn bộ dáng cô bé dẩu mông nhỏ, gắng sức hì hục kéo ghế, trong lòng vừa lo lắng vừa đau lòng.
"Vãn Vãn, sao cháu lại ở nhà một mình vậy, bác của cháu không lo chăm sóc cháu, lại chạy đi đâu nữa vậy?"
Vãn Vãn cách lan can nhào vào cái ôm ấm áp của hai ông bà cụ, nâng bàn tay áp lên khuôn mặt nhỏ, cười mềm mại với bọn họ.
"Tối hôm qua… Ra cửa."
Bé con miêu tả không rõ lắm, hai cụ già cũng chỉ nghe được mơ mơ hồ hồ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây