Ngữ khí chắc chắn khó hiểu của Tống Viễn làm trong lòng mọi người đều rất khó chịu, tâm trạng cũng trở nên hỏng bét theo.
Mạnh Nam Sanh thì cắn môi không nói tiếng nào, sắc mặt mơ hồ có chút khó coi.
Cô ấy thật sự tình nguyện bản thân năm đó bị người nào đó đi ngang qua vấy bẩn, còn hơn tiện nghi súc sinh lòng lang dạ sói Tống Viễn này.
Nam Dạng thấy vậy vội vàng ôm lấy cánh tay cô ấy, nhẹ giọng khuyên giải:
"Chị họ đừng nghe anh ta, em đã nói Tiểu Cảnh và Vãn Vãn ngoan như vậy, đẹp như vậy, ba của chúng nhất định cũng là một người rất có tố chất, loại chó chỉ biết sủa bậy như Tống Viễn, nhìn là biết có phải ruột thịt hay không."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây