“Tất cả im miệng! Mấy người không cần điểm công nữa hả? Ra ruộng làm mà cứ nói chuyện linh tinh. Không muốn làm thì về nhà, đừng ảnh hưởng đến người khác.”
Cả cánh đồng bỗng chốc im ắng, không ai dám hó hé thêm câu nào.
Nhưng sự yên lặng đó chẳng kéo dài được bao lâu. Không lâu sau, tiếng bước chân hối hả của Lâm Gia Hân và Giang Hoài Sơ phá vỡ bầu không khí.
Lâm Gia Hân tay ôm hai chiếc bánh vừng lớn chạy đến, Giang Hoài Sơ bước theo sau cô.
Bánh vừng giá bốn xu một cái, Lâm Gia Hân tức giận mua hẳn bốn cái, thừa nóng liền mang đến cho Lưu Hồng Mai và mọi người.
Cô nhìn quanh, tìm thấy cha mẹ nguyên chủ đang vất vả gặt lúa giữa đám đông, liền bước lên bờ ruộng gần đó, nhỏ giọng gọi:
“Cha, mẹ, qua đây một chút.”
Lưu Hồng Mai và Lâm Đại Sơn lau mồ hôi trên trán bước tới. Dù đã tháng 10, ánh nắng vẫn gay gắt, làm việc ngoài ruộng khiến mồ hôi đầm đìa.
Đợi hai người đến gần, Lâm Gia Hân lấy bánh ra đưa:
“Con mua ở trên huyện, cha mẹ ăn khi còn nóng đi.”
Cha mẹ nguyên chủ khiến cô cảm nhận được tình yêu của cha mẹ. Cô không phải kẻ vô ơn, có đồ ngon liền nghĩ ngay đến chia sẻ với họ.
“Cha mẹ ăn chung một cái thôi, còn lại con với Tiểu thần đồng ăn đi.”
Lưu Hồng Mai đã quen miệng gọi “ Tiểu thần đồng”, giờ không sửa nữa.
“Chúng con ăn rồi, cha mẹ mỗi người một cái đi.”
Đây là sự thật. Về nhà việc đầu tiên cô và Giang Hoài Sơ làm chính là ăn bánh. Không biết vì bánh quá ngon hay vì lý do nào khác, nhưng vừa cắn miếng đầu tiên, cô suýt chút bật khóc vì hạnh phúc. Chỉ vài miếng là hết.
Lúc chạy về, hương thơm cứ xộc lên mũi, khiến cô sợ bản thân không nhịn được ăn luôn, thế nên mới phải chạy vội.
Lưu Hồng Mai nửa tin nửa ngờ, nhìn Giang Hoài Sơ gật đầu xác nhận, mới đưa một chiếc bánh cho anh:
“Đem qua cho anh con đi.”
Giang Hoài Sơ hiểu ý, nhận lấy bánh rồi đi.
Lâm Gia Hân nhìn theo bóng lưng anh, chợt nhớ ra mình quên mất Nhị Cẩu. Đừng nói Nhị Cẩu, ngay cả Giang Hoài Sơ đôi khi cô cũng quên.
Đến khi hoàn hồn, Lưu Hồng Mai đã bắt đầu ăn bánh, vừa ăn vừa nói:
“Sao con lên huyện mà không đợi Tiểu thần đồng? Con đi rồi, nó sốt ruột lắm, còn qua nhà tìm con. Mẹ bảo nó ra chỗ xe bò chờ, thế mà nó lại đạp xe thẳng lên huyện.”
Lâm Gia Hân cảm thấy khó hiểu, quay lại nhìn về phía Giang Hoài Sơ, anh đã bước đến bên Nhị Cẩu và đưa chiếc bánh trong tay cho anh ấy.
Nhị Cẩu nhận lấy bánh, bẻ một nửa đưa cho Vương Quế Hương.
Nhị Cẩu vừa bị mấy bà thím nói móc, sắc mặt chẳng mấy dễ coi. Nhớ lại những lời em trai nói tối qua, dù không tin lắm, nhưng anh ấy cũng đành để mọi chuyện theo ý em mình.
Anh ấy hắng giọng, cố tìm chuyện để nói: “Hôm nay cậu xin nghỉ à?”
Giang Hoài Sơ đang định bước về phía Lâm Gia Hân thì dừng lại. Anh vẫn chưa biết nghề nghiệp của mình là gì, tay người chủ cũ thậm chí không có chút chai sạn nào, rõ ràng không phải làm công việc đồng áng.
Hai ngày nay, anh chỉ bận nghĩ đến chuyện kết hôn và kiếm tiền, hoàn toàn không để tâm đến việc làm. Câu hỏi của Nhị Cẩu lại khiến anh nhớ ra.
“Ừ.” Anh khẽ đáp, tự nhủ rằng nghỉ vài ngày thì kiểu gì cũng có đồng nghiệp đến tìm mình. Nghĩ thế, anh cũng chẳng gấp gáp, bước tiếp.
Nhưng mới đi được hai bước, Nhị Cẩu lại gọi với theo: “Sao hai người không tổ chức tiệc cưới?”
Nhà họ Vương vốn định đợi Giang Hoài Sơ cưới Vương Quế Phương rồi làm lễ cưới linh đình cho cả hai chị em. Nhưng giờ đây, Vương Quế Phương bị bắt đi lao động cải tạo, còn Giang Hoài Sơ lại cưới người khác, họ chẳng có lý do gì để tổ chức tiệc cho cậu con rể ở rể này nữa.
Nhưng Nhị Cẩu thích Vương Quế Hương, anh ấy muốn làm một lễ cưới đơn giản, có chút nghi thức để bù đắp cho cô ấy, Anh ấy đã dự tính chờ có ít tiền, sẽ cùng em trai tổ chức lại. Tiền không nhiều thì bù sức lực.