70: Tôi Được Giáo Viên Dạy Học Bạo Sủng

Chương 35: A

Chương Trước Chương Tiếp

Trong phần tóm tắt và nội dung chính của tiểu thuyết “Ngọt ngào”, không hề nhắc đến nhân vật Giang Hoài Sơ, nên cô cũng không biết nghề nghiệp của anh.

Ở thời đại này, chắc không như thế kỷ 21, nơi đồng nghiệp hay gọi nhau là “thầy cô” một cách khách sáo. Giang Hoài Sơ có lẽ thực sự là một giáo viên.

Cô lạnh nhạt đáp: “Ừ, kết hôn rồi.”

Nghe vậy, Hứa Tĩnh lập tức gửi lời chúc chân thành: “Chúc mừng nhé, chúc hai người đầu bạc răng long, sớm sinh quý tử.”

Lời chúc này, Lâm Gia Hân chỉ nhận phần đầu, phần sau coi như không nghe thấy. Thấy Hứa Tĩnh ngập ngừng, cô hỏi thẳng: “Có chuyện gì thì nói đi.”

Từ khi xuyên sách, Lâm Gia Hân như mở phong ấn, khí thế chiến đấu của cô tăng vọt, chẳng còn sợ điều gì.

“Là thế này, cô có thể giúp tôi hỏi thầy Giang xem kỳ thi của trường tiểu học công xã năm nay diễn ra khi nào không? Năm ngoái thi vào tháng 6, bây giờ sắp hết tháng 10 mà chẳng có tin tức gì.”

“Được.”

Chỉ là hỏi một câu, Lâm Gia Hân lập tức đồng ý. Cô cũng có một vấn đề cần hỏi: “Cô biết thầy Giang có bạn thân nào không?”

Bất kể là nam hay nữ, cô đều muốn biết. Nhưng trong lòng, cô ưu tiên nam giới hơn, vì nghi ngờ của cô vẫn chưa được giải đáp.

Hứa Tĩnh, sống ở thời đại này, chưa từng trải nghiệm thế giới hiện đại phong phú, nên hiển nhiên nghĩ rằng Lâm Gia Hân đang hỏi về bạn khác giới.

“Tôi chưa nghe nói anh ấy có tiếp xúc với người phụ nữ nào. Năm ngoái, lúc mọi người ở điểm thanh niên trí thức tham gia kỳ thi công xã cùng anh ấy, anh ấy đều đi cuối, không nói chuyện với ai. Tôi còn nghe dân làng bảo, hai anh em nhà họ Giang cũng rất ít giao thiệp với làng xóm.”

“Dường như thầy Giang chỉ tập trung vào việc dạy học. Tôi còn nghe nói vụ hôn nhân với Vương Quế Phương là do anh trai anh ấy mai mối, nhưng cô ta nhất quyết không đồng ý.”

Nhắc đến Vương Quế Phương, Hứa Tĩnh bật cười: “Lâm Gia Hân, hôm đó thật may mà cô nhìn nhầm, để cặp đôi chó má đó phải đi lao động cải tạo.”

Lâm Gia Hân dở khóc dở cười, đúng là chạm đúng chuyện khó nói.

Hứa Tĩnh tự nhiên tiếp tục nói:

“Lục Ngọc Hằng đúng là cặn bã! Anh ta dựa vào việc cha anh ta là Bí thư chi bộ thôn mà không biết liêm sỉ, đúng là đáng đời phải đi lao động cải tạo.”

Cô ấy nghiến răng đầy căm hận. Lục Ngọc Hằng đã nhiều lần lợi dụng lúc không có ai xung quanh để sàm sỡ cô ấy, may mà cô ấy chạy nhanh.

Không có nhân chứng thì cũng không có bằng chứng, cô ấy không làm gì được anh ta. Sau này cô ấy tìm được bạn trai ở điểm thanh niên trí thức trẻ, Lục Ngọc Hằng mới chịu yên phận, nhưng nỗi ấm ức trong lòng cô ấy vẫn chưa nguôi ngoai. Bây giờ, Lâm Gia Hân coi như đã thay cô ấy xả giận.

“Lâm Gia Hân, yên tâm đi, Bí thư Lục chắc sẽ không làm khó cô đâu.”

Hứa Tĩnh không nhắc thì Lâm Gia Hân cũng gần như quên mất Lục Ngọc Hằng là con trai Bí thư thôn. Khi đọc tiểu thuyết, cô chỉ lướt qua, gần như ngủ gật, nên chẳng nhớ nhiều chi tiết, thậm chí cả kết cục của Lục Ngọc Hằng cũng quên béng.

Giờ đây, cô mới thật sự hiểu câu “Sách đến lúc cần mới thấy thiếu” đáng giá thế nào. Đúng là hối không kịp!

“Chỉ là nhà họ Vương có lẽ không dễ đối phó, bà Lý không phải người dễ chọc đâu.”

Không cần Hứa Tĩnh nhắc, Lâm Gia Hân đã biết rõ điều này từ lần “chiến” chính diện với cả nhà họ Vương. Đối thủ từng thất bại thì không đáng bận tâm. Điều cô lo hơn là những mánh khóe của Bí thư Lục, dù sao ông ta cũng có chút chức quyền.

“Nhưng cô đừng lo, điểm thanh niên trí thức trẻ chúng tôi sẽ đứng về phía cô. Có khó khăn gì, cứ nói chúng tôi giúp.”

Lời nói của Hứa Tĩnh khiến cô có chút được an ủi, nhưng không nhiều.

Dân trí thức sao có thể đấu lại những bà cô làng quê được? Hứa Tĩnh chắc chưa từng thấy “lực chiến” của mấy bà cô này rồi.

Nói bao nhiêu, nhưng điều Lâm Gia Hân muốn nghe thì mãi chưa thấy đâu, cô có chút chán nản. Đang định hỏi thêm, thì Hứa Tĩnh như một khẩu súng máy, lại xả:

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)