70: Tôi Được Giáo Viên Dạy Học Bạo Sủng

Chương 33: A

Chương Trước Chương Tiếp

“Con biết giặt đâu mà khách sáo thế? Để mẹ, mẹ là người từng trải, mẹ hiểu mà.”

Chính vì hiểu nhiều quá nên cô mới không chịu đây!

Lâm Gia Hân kéo bà ra khỏi phòng, nhanh chóng “đổ tội” cho Giang Hoài Sơ: “Mẹ, con không biết giặt, nhưng anh Giang biết giặt mà.”

Cô vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu cho anh, sợ anh không biết phối hợp.

Nghe vậy, Giang Hoài Sơ lập tức tiếp lời: “Mẹ, con biết giặt mà.”

Là người trong cuộc, anh rõ ràng tối qua chẳng có gì xảy ra, hoàn toàn không cần thiết phải thay ga giường.

Thấy cả hai cương quyết, Lưu Hồng Mai không ép nữa: “Được rồi, vậy các con tự giặt. Để mẹ giặt giúp quần áo vậy.”

Bà vừa định ra sân, đã bị Giang Hoài Sơ chặn lại: “Mẹ, quần áo để con giặt.”

Để mẹ vợ giặt đồ lót của mình? Đúng là chuyện không thể xảy ra.

Ở nhà, mẹ anh, bà Giang, đã rèn cho anh thói quen tự giặt đồ từ nhỏ.

Lâm Gia Hân liếc vào chậu, thấy quần áo lót của mình nằm ở đáy.

Để anh giặt đồ lót của cô? Điên rồi sao?

Khi cô định thần lại, Giang Hoài Sơ đã bê chậu ra sân. Cô vội vàng chạy theo:

“Anh... anh chờ đã, để em... để em tự giặt.”

Những ngày trước, cô thường ngủ đến trưa. Lúc tỉnh dậy muốn giặt đồ thì đã thấy Lưu Hồng Mai giặt xong hết, thậm chí đồ còn gần khô. Khi đó, cô chỉ mải nghĩ cách trở về hiện đại, chẳng để tâm gì, nhưng trong lòng không khỏi ngưỡng mộ nguyên chủ.

Từ khi học cấp hai ở ký túc xá, cô đã tự giặt quần áo. Thi thoảng về nhà, cô cũng tự mình giặt đồ lót, không để mẹ động tay.

Lâm Gia Hân từ lâu đã quen tự làm mọi thứ, làm gì dám để người khác giúp, huống hồ người đó lại là Giang Hoài Sơ. Dù sao, họ cũng chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa.

“Hả?” Nghe vậy, Giang Hoài Sơ dừng bước, “Quần áo anh có thể tự giặt, em vào nhà nói chuyện với cha mẹ đi.”

Lâm Gia Hân coi như không nghe thấy, cúi đầu nhanh chóng tìm đồ lót của mình, miệng lẩm bẩm: “Đồ của em thì em tự giặt, đồ của anh thì anh tự giặt.”

Giang Hoài Sơ đặt chậu gỗ xuống đất, Lâm Gia Hân cũng ngồi xuống theo. Anh giữ lấy cổ tay cô, nghiêm túc nói: “Lâm Gia Hân, chúng ta là vợ chồng, không phân chia của em hay của anh. Sau này nếu già đi, chẳng may anh không làm được gì nữa, thì phải nhờ em giặt giũ cho anh đấy.”

“Vậy nên bây giờ, khi anh còn làm được, anh sẽ cố gắng làm nhiều việc nhà hơn, thể hiện tốt hơn, để đến khi đó, em có thể thương tình mà chăm sóc anh.”

Lâm Gia Hân ngẩng lên, đối diện với ánh mắt của anh. Đôi mắt anh đen nhánh như mực, sâu thẳm đến mức suýt nữa cuốn cô vào trong.

Cô đờ người vài giây, rồi bừng tỉnh. Anh đang nói chuyện giặt đồ mà lại kéo dài đến tận khi về già sao?

Đối với Lâm Gia Hân, cuộc hôn nhân này vốn dĩ là quyết định vội vàng, không tính toán trước.

Từ rất lâu trước đây, trong kế hoạch cuộc đời của cô chưa từng có hình bóng người bạn đời. Dự tính của cô là khi già đi, sẽ chọn một viện dưỡng lão gần trường thể dục thể thao, ngày ngày ngắm nhìn đám trai trẻ cao trên mét tám chạy nhảy dưới nắng. Đời như thế thật là quá đẹp.

Nhưng lời của Giang Hoài Sơ đã phá tan mộng đẹp của cô về cuộc sống tuổi già, tan nát không còn gì, khiến cô thấy thật đáng sợ. Hôm nay, quần áo này chắc chắn cô phải tự giặt.

Cô đảo mắt, làm bộ nghiêm trang đáp: “En nghĩ xác suất em không làm được việc trước cao hơn, nên em cũng phải thể hiện thật tốt để sau này trông cậy vào anh.”

Dù Lục Ngọc Hằng đã bị đưa đi lao động cải tạo, nhưng Lâm Gia Hân vẫn chưa từ bỏ ý định. Cô nghĩ rằng mình sớm muộn gì cũng sẽ quay trở lại thế giới của mình, nơi các chàng trai trẻ trong trường thể dục vẫn đang vẫy gọi cô.

“Em không cần phải thể hiện, chăm sóc em là điều anh sẵn lòng.”

Gì cơ? Anh ấy cần diễn sâu đến mức này sao? Có phải nên trao anh ấy giải Oscar nam chính xuất sắc nhất không?

Lý trí còn sót lại trong cô mách bảo không nên tin vào lời đường mật của đàn ông. Nhưng biểu cảm nghiêm túc của Giang Hoài Sơ lại không giống như đang dỗ dành cô.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)