Lâm Gia Hân cảm giác mình giống như một đứa trẻ mới ngủ dậy ở nhà trẻ, biết rằng cô giáo sẽ phát bánh quy, nhưng chẳng rõ bao giờ mới đến lượt mình. Suốt chặng đường, cô vừa háo hức mong đợi, vừa phải thỉnh thoảng ngoái lại xem bước chân của anh có còn sau lưng.
Đến dưới tòa nhà, cô giả vờ lục lọi trong túi tìm thẻ từ mở cửa, lòng chờ mong nhưng ngoài mặt cố tỏ vẻ hờ hững. Đúng lúc đó, tay cô bất ngờ bị nhét một bó hoa.
“Chồng tặng em.”
Lâm Gia Hân: “...”
Hoa rất đẹp, nhưng câu nói thì chẳng đẹp chút nào.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây