Lúc Tô Vệ Quốc bước vào phòng bệnh, tất cả mọi người đều không khỏi trừng lớn mắt.
Miệng Tô Tam Hà há hốc, tròng mắt như muốn rơi ra ngoài: “Cha... Cha? Cha thật sự còn sống sao?! Con còn tưởng cha đã...”
Chưa nói hết câu, gáy anh ấy đã bị giáng một cái bạt tai, Tô Đại Quân đen mặt trừng mắt nhìn em trai: “Không nói thì không ai bảo em câm đâu, ra kia cho khuất mắt!”
Chuyện này thật sự quá đỗi kinh ngạc, ai cũng bảo cha đã hi sinh rồi, kết quả giờ lại sống sờ sờ xuất hiện, đổi lại là ai mà chẳng ngạc nhiên? Anh ấy không hét toáng lên là đã tốt lắm rồi.
Tô Tam Hà uất ức xoa gáy, len lén nhìn người cha lâu ngày không gặp, trong lòng có chút do dự.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây