Đang nói, Chu Nham thở hổn hển chạy về: “Ôi mẹ ơi, bọn họ chạy nhanh thật, suýt chút nữa thì mệt chết tôi, có nước cho tôi uống một ngụm không...”
“Bọn họ đâu? Bắt được chưa?”
Tô Vãn Vãn lo lắng, sốt ruột bước lên hỏi.
Trong lòng cô cũng không biết là mong cha bị bắt lại, hay là mong ông ấy chạy thoát thành công, không bị người khác phát hiện.
Chu Nham tu ừng ực uống hết một chai nước, lúc này mới có sức trả lời câu hỏi của Tô Vãn Vãn: “Không, bọn họ chạy quá nhanh, chú liều mạng cũng không đuổi kịp, hai người đó nhìn có vẻ không đơn giản, chắc chắn là có luyện qua, nếu không thì không đến mức chúng tôi nhiều người như vậy mà không bắt được...”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây