Vũ Bình là người đầu tiên tỏ vẻ bất phục, lớn tiếng nói: “Tổng biên tập, cho dù ông có muốn nịnh bợ cái con Tô Vãn Vãn đó thì cũng không cần phải lấy chúng tôi ra làm bia đỡ đạn chứ?”
“Tôi làm nghề này cũng mười mấy năm rồi, bài báo tôi viết còn nhiều hơn cả số chữ cái con nhóc ấy viết từ nhỏ đến lớn! Ông dựa vào cái gì mà nói tôi không bằng nó?”
Tổng biên tập Phương hừ lạnh một tiếng: “Dựa vào việc tuần này, doanh số bán báo của chúng ta đạt mức cao chưa từng có!”
“Nếu để các người viết, các người có đảm bảo có thể khiến cho tờ báo này đến tay gần như tất cả mọi người trong huyện không?”
Bọn họ còn bày đặt ra vẻ ấm ức, cũng không thèm nhìn lại mấy thứ mà bọn họ viết trước đây nhàm chán đến mức nào, nếu không phải tờ nhật báo này trong mắt người dân còn có chút uy tín thì căn bản sẽ chẳng có ai đọc!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây