Tô Vãn Vãn nhìn bản thảo trong tay, tiếc nuối xóa đi những phần lộ liễu nhất, chỉ để lại một số từ ngữ khiến người ta liên tưởng, đảm bảo độc giả của nhật báo sau khi xem xong đều không khỏi tấm tắc khen ngợi.
Đúng lúc Tô Vãn Vãn đang ngồi trong văn phòng, chuyên tâm sửa đi sửa lại truyện người lớn, à không, là bài báo, thì An Hạo Thần đẩy cửa bước vào, tò mò ghé sát lại nhìn: “Em đang viết gì vậy?”
Vừa ghé lại gần thì lập tức sững sờ, anh ta hình như, dường như, mơ hồ nhìn thấy gì đó: “Bà lão bị đánh mấy chục roi, trong cơn đau đớn, dần dần cảm thấy thú vị...” Cái quái gì thế này?
Tô Vãn Vãn nhanh như chớp lấy đồ che bản thảo dưới tay lại, ho khan một tiếng, thản nhiên hỏi: “Sao anh lại đến đây? Nhà máy lại xảy ra chuyện gì sao?”
Bị cô hỏi như vậy, An Hạo Thần lập tức quên mất thứ kỳ quái vừa nhìn thấy, cười trêu chọc: “Lời này của em là có ý gì? Chẳng lẽ mỗi lần tôi đến tìm em đều là vì nhà máy có chuyện sao? Tôi không thể chỉ đơn thuần là muốn đến tìm em nói chuyện, bồi dưỡng tình cảm hay sao?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây