Tô Vãn Vãn tiếc nuối thở dài, thảo nào người xưa có câu họa hại lưu thiên niên. Loại người như bà Tô, quả thật là sống rất dai.
“Anh, anh mau đưa họ ra ngoài, tìm cảnh sát Chu báo án, bảo ông ấy dẫn người đến triệt phá ổ tội phạm này!”
Tô Đại Quân cũng nghĩ như vậy, nghe xong lập tức đưa những người phụ nữ trong phòng ra ngoài, dẫn họ đến chỗ vừa mới nhảy tường vào, tự mình ngồi xổm xuống làm đệm, để họ giẫm lên vai mình trèo tường, lần lượt đưa từng người ra ngoài.
Tô Vãn Vãn nhân lúc anh trai bận rộn không có thời gian để ý đến mình, lặng lẽ chuồn đi, sờ soạng đi về phía căn phòng trong mà Phương Diệu vừa mới nói.
Hi vọng bà Tô vẫn ngoan ngoãn ở trong đó đôi co với đám người kia, cơ hội tốt như vậy, không thể để bà ta chạy mất được.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây