Tô Vãn Vãn khẽ rít một tiếng, che hai tai bị tra tấn, nhìn ông ta với vẻ không đồng tình: “Phó giám đốc, đột nhiên nói chuyện lớn tiếng như vậy, chỉ khiến ông có vẻ chột dạ, cho nên mới tức giận thẹn quá hóa giận thôi.”
“Ông xem, đám tay chân sau lưng ông đều đã sinh nghi rồi kìa. Ôi chao, bọn họ còn lùi lại mấy bước, sợ bị ông liên lụy kìa.”
Trịnh Hồng Tài nghe xong, lập tức quay đầu trừng mắt nhìn đám người gió chiều nào theo chiều ấy kia, dọa đám tay chân càng run rẩy hơn, không dám lên tiếng.
Tô Vãn Vãn thở dài: “Phó giám đốc, ông cũng đừng trách họ, dù sao đây cũng là tội lớn bị tịch biên gia sản mà, nếu họ tiếp tục đi theo ông, nói không chừng sẽ bị ông liên lụy, bất tri bất giác cũng trở thành gián điệp, vậy thì tiêu đời rồi, nhà họ cũng phải ăn đạn hết, từ bà lão tám mươi tuổi đến đứa trẻ ba tuổi, đều không ai thoát khỏi đâu.”
Mọi người nghe vậy, càng thêm kinh hoàng, nhìn về phía Trịnh Hồng Tài với ánh mắt đầy sợ hãi và lo lắng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây