Thôi xong, bị tóm gọn tại trận rồi, mấy đứa nhóc này ra tay tàn nhẫn lắm, lần này chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.
Bác cả Tô gượng gạo cười, cố vớt vát chút hy vọng mong thoát khỏi kiếp nạn bị đánh: “Cái đó, cái đó, Vãn Vãn à, các cháu đừng hiểu nhầm, bác chỉ đến thăm các cháu thôi, sợ các cháu lạnh đói nên muốn mang chút đồ đến cho...”
Tô Vãn Vãn nhếch mép, thản nhiên nhìn bác cả diễn kịch: “Thật sao? Vậy đồ đâu? Ông giấu đâu rồi? Hay là muốn cho chúng tôi một bất ngờ?”
Bác cả Tô nhìn thấy Đại Quân cùng hai em trai sau lưng cô, tay chân rục rịch như muốn lao vào đánh, sợ đến mức mặt mày trắng bệch, toàn thân run rẩy, nói cũng không nên lời: “Ở, ở nhà, hôm nay chúng ta đến vội quá, chưa kịp mang theo, lần sau, lần sau nhất định...”
Chưa dứt lời, Tô Đại Quân và Tô Nhị Hải, Tô Tam Hà đã không nhịn được, giơ gậy gỗ lên vụt tới tấp về phía hai người, đánh cho bác cả bác hai kêu la thảm thiết, chạy toán loạn khắp sân, vừa chạy vừa kêu gào: “Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, tôi là bác cả của các cậu mà, các cậu không thể, ui da, không thể đánh trưởng bối... Tôi thực sự đến thăm các cậu thôi, tôi không có ý đồ xấu gì đâu, các cậu tin tôi...”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây