Bác hai Tô chột dạ vô cùng, sợ anh cả tức giận lôi chuyện cũ ra tính sổ, vội vàng chuyển chủ đề: “Anh cả, giờ này rồi, anh đừng so đo mấy chuyện nhỏ nhặt nữa, chúng ta mau chóng làm việc chính sự quan trọng hơn.”
“Vừa rồi em xem rồi, mấy đứa ranh con kia giờ này chắc là không có nhà, chắc chắn là vẫn còn ở bệnh viện chăm sóc mẹ chúng. Nếu không, với hai tiếng hét vừa rồi của chúng ta, chắc chắn đã có người xông ra đánh cho chúng ta một trận rồi.”
“Nếu không có ai ở nhà, vậy chúng ta có thể trực tiếp vào nhà tìm một nơi kín đáo để cất đồ rồi, phải không?”
Bác cả Tô miễn cưỡng lấy lại một chút lý trí, nghĩ đến việc chính sự vẫn quan trọng hơn, hung hăng trừng mắt nhìn em trai một cái, khó khăn bò dậy, cầm lấy bao bố mở ra, nhặt một cây gỗ nhỏ trên mặt đất, cũng chẳng còn hơi sức đi tìm chỗ khác nữa, đành phải đào đất ngay tại chỗ.
Đào được một lúc, quay đầu lại nhìn, thấy em trai vẫn còn đứng xem náo nhiệt, chẳng có ý định muốn giúp đỡ, tức giận quát lên: “Tô Diệu Tổ! Cái đồ vô tích sự! Còn không mau qua đây đào một cái hố, chôn cái thứ này xuống!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây