Mọi người nghe vậy, xôn xao bàn tán, vội vàng chen chúc lại gần xem, quả nhiên nhìn thấy vết máu trong túi quần của Vương Ma Tử, lập tức nổi giận: “Được lắm Vương Ma Tử, mày dám lừa bọn tao?”
“Còn nói là ăn phải đầu chuột trong món ăn, thì ra tất cả đều là do mày tự biên tự diễn! Làm tao thật sự tưởng ăn phải thứ gì bẩn thỉu, nôn thốc nôn tháo ở góc tường, đến giờ bụng vẫn còn khó chịu chết đi được.”
“Đúng vậy, chúng ta đang ăn ngon lành, đều tại mày, hại chúng ta ăn cơm không no, suýt chút nữa bị dọa chết khiếp! Anh em, giữ chặt nó lại cho tao, đánh chết nó đi!”
Tô Tam Hà chen vào đám đông, xông lên phía trước túm lấy Vương Ma Tử, nghiến răng nghiến lợi quát lớn, giơ nắm đấm định đánh.
Vương Ma Tử hoảng hốt, vội vàng đưa tay đẩy anh em Tô Vãn Vãn ra để bỏ chạy, nhưng anh ta đứng trên bàn, vốn đã khó di chuyển, lại bị mọi người xúm lại bao vây, càng không ra ngoài được, mồ hôi trên trán túa ra, liên tục xua tay cầu xin: “Hiểu lầm, đều là hiểu lầm, tôi, tôi cũng là bị ép buộc, oan có đầu nợ có chủ, mọi người đừng đánh tôi...”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây