Thôi Lâm lập tức thuận thế leo lên, bày ra vẻ mặt tủi thân: “Dì, nói thật với dì, cháu đang lo lắng chuyện này đây ạ.”
“Để đến đây nhanh nhất có thể, cháu đã lái xe suốt quãng đường, ba ngày ba đêm không chợp mắt, đến đây lại không có chỗ ở, mệt đến mức thần trí cháu mơ hồ rồi.”
“Nếu không được, cháu định xin các cô y tá cho mượn cái giường gấp, trải tạm ở cửa phòng bệnh. Tuy là ban đêm gió thổi có hơi lạnh, người qua lại không an toàn lại ồn ào, nhưng mà, cháu cũng không phải là không thể cắn răng chịu đựng...”
Lâm Xuân Mai nghe không nổi nữa, vẻ mặt đau lòng kéo tay anh ta, không đồng ý nói: “Đứa trẻ ngốc này nói gì vậy, ngoài cửa phòng bệnh sao có thể ngủ được!”
“Nếu cháu không ngại, Vãn Vãn có thuê một căn nhà nhỏ gần bệnh viện. Nghe nói môi trường cũng được, nếu cháu thật sự không có chỗ đi, có thể tạm thời đến đó ở mấy hôm.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây