Tô Minh Châu nghẹn họng, lời đến bên miệng lại không nói ra được, bẽn lẽn bỏ tay áo xuống, cũng không còn mặt mũi nào giả khóc nữa.
Thật ra, hồi nhỏ bà ta rất thích người anh ba luôn chăm sóc, đối xử tốt với bà ta là Tô Vệ Quốc.
Anh cả và anh hai từ nhỏ đã lười biếng, gian xảo tham ăn, thường xuyên bắt nạt bà ta, cướp đồ ăn của bà ta.
Chỉ có anh ba là kiên nhẫn chơi với bà ta, dạy bà ta đọc chữ, đánh đuổi đám trẻ con bắt nạt bà ta, bà ta vẫn luôn thích bám theo sau anh ba như cái đuôi nhỏ, nếu như không phải phát hiện ra chuyện kia…
Lúc này, trưởng làng nghe tin vội vàng chạy đến, vừa đến đã muốn bắt tay Tô Nhị Hải: “Đồng chí Tô Nhị Hải, đồng chí Tô Vãn Vãn, ai da, thật sự cảm ơn hai người rất nhiều. Hai người đúng là đã cho người dân trong làng một con đường sống, mọi người trong làng đều phải cảm ơn hai người!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây