Tô Tú Nhi nghe vậy vừa mừng vừa lo, cô ta sợ sau khi trở về sẽ phải đối mặt với những lời đàm tiếu của người đời: “Nhưng mẹ ơi, nếu con cứ thế này mà về nhà, những người trong làng nhất định sẽ không bỏ qua cho con đâu, đến lúc đó không biết họ sẽ nói những lời khó nghe thế nào nữa...”
Bác cả tự tin nói: “Con đừng sợ họ, cả nhà chúng ta đã chuyển đến thị trấn sống rồi, những kẻ lắm chuyện đó không gặp được con đâu. Hơn nữa, cha con đã vào làm việc trong nhà máy quốc doanh, trở thành công nhân chính thức rồi! Sau này con chính là con gái của công nhân nhà máy rồi!”
Câu nói này, bà ta nói rất lớn, hận không thể lấy loa phóng thanh ra hét lên cho cả làng cả xóm đều nghe thấy, chính là để cho những kẻ trước đây khinh thường bà ta, chế giễu bà ta bao nhiêu năm chỉ sinh được mỗi một đứa con gái được thấy, chồng bà ta giờ đã là công nhân, được ăn lương nhà nước rồi!
Bị người ta chỉ trỏ bao nhiêu năm, cuối cùng cũng có thể ngẩng cao đầu, tiếp theo, chỉ cần đón con gái về nhà, ăn mặc cho nó thật đẹp rồi gả cho một anh công nhân nào đó trên thị trấn, vậy là có tất cả rồi!
Tô Tú Nhi trợn tròn mắt, cha vậy mà lại trở thành công nhân rồi sao? Vậy chẳng phải cô ta chính là con gái của công nhân rồi sao? Quá tốt rồi! Cô ta cuối cùng cũng không cần phải gả cho đám nhà quê chân lấm tay bùn trong làng nữa, có thể đến thị trấn gả cho nhà giàu có mà sống những ngày tháng sung sướng rồi!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây