Nhưng mà chủ nhiệm An đột nhiên đứng ra nói báo cáo là được cho mười đồng! Đó là mười đồng đấy! Số tiền này đủ cho cả nhà anh ta sống một tháng rồi, anh ta nghĩ thế nào cũng thấy động lòng.
Hơn nữa chủ nhiệm An chính là con trai duy nhất của giám đốc, nhà máy này sau này chưa biết chừng sẽ giao vào tay anh ta, đã là giám đốc tương lai nói muốn bảo vệ Tô Tam Hà, vậy còn nghĩ gì nữa! Báo cáo Tô Quang Tông này không những được mười đồng, mà còn là đầu quân cho giám đốc tương lai! Đây quả là một vụ mua bán lời trăm phần trăm.
Nghĩ đến đây, trong lòng Phan Nham lại thêm vài phần dũng khí, thò ra khỏi người bảo vệ, lớn tiếng gào lên: “Tôi nói đều là sự thật! Lúc ông ta ăn cắp mọi người đều nhìn thấy, ông ta không những ăn cắp đồ không thừa nhận, còn vu oan cho đồng chí tốt Tô Tam Hà! Loại người như ông ta thật độc ác, chủ nhiệm An, loại người gây họa cho tập thể này chúng ta không thể giữ lại, phải đuổi ông ta ra khỏi nhà máy in!”
Cái gì? Đuổi khỏi nhà máy in?
Bác cả Tô tức đến hộc máu, suýt chút nữa thì ngất xỉu tại chỗ, lúc này cũng không còn quan tâm đến việc có nhiều người đang nhìn như vậy, thuận tay cầm lấy một cái ghế đẩu đập về phía Phan Nham: “Cậu còn nói nữa! Ông đây đánh gãy chân cậu!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây