“Tên khốn, chỉ có anh là dẻo mồm.”
Sau đó là tiếng cởi quần áo sột soạt và tiếng nhạc du dương vang lên, Ôn Uyển Uyển nhận ra cảnh tượng trước mắt, mặt lập tức đỏ bừng, tuy rằng sau này loại chuyện này trên báo lá cải nhiều vô số kể, nhưng trong lòng cô vẫn rất bảo thủ, hơn nữa cô và Cố Nghĩa kết hôn cũng gần một tháng rồi mà đến giờ vẫn chưa thật sự “thành vợ chồng”.
Cố Nghĩa thì ngượng ngùng, nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Ôn Uyển Uyển, anh rất muốn cắn một cái. Ôn Uyển Uyển quay đầu lại thấy Cố Nghĩa nhìn chằm chằm mình, ánh mắt đó giống như sói đói nhìn chằm chằm cừu non muốn ăn thịt đến nơi, Ôn Uyển Uyển không dám nhúc nhích nữa.
Cố Nghĩa kéo tay Ôn Uyển Uyển về nhà, bước chân nhanh đến mức khiến cô nàng có chút không dám về nhà. Về đến nhà, Cố Nghĩa ép Ôn Uyển Uyển vào cánh cửa, tìm đúng môi cô mà hôn xuống, tay chân luống cuống, gấp gáp đến mức chẳng ra bài bản gì, khiến môi Ôn Uyển Uyển đau rát, mùi máu tanh xộc lên, lúc này mới khiến Cố Nghĩa bình tĩnh lại.
Nhìn thấy máu rỉ ra từ môi Ôn Uyển Uyển, Cố Nghĩa hận không thể tự tát mình một cái, tay từ trong áo Ôn Uyển Uyển rút ra, lau đi vết máu trên môi cô, áp trán lên trán cô không dám nhìn: “Uyển Nhi, anh xin lỗi, anh xin lỗi...”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây