Từ sau khi Cố Nghĩa có tri giác, mọi chuyện đều chuyển biến tốt đẹp. Mỗi ngày Ôn Uyển Uyển đều đưa Cố Nghĩa vào không gian, để anh nằm lên ghế mát-xa ở khu vực chung của trung tâm thương mại nửa tiếng, sau đó tập vật lý trị liệu nửa tiếng, kết hợp với thuốc mà Nhất Nhất luyện ra, chưa đến hai ngày Cố Nghĩa đã có thể tự mình đi lại một đoạn đường mà không cần vịn.
Mẹ Cố rất khéo tay, chỉ trong hai ngày đã may xong một bộ quần áo. Lúc Nhất Nhất nhận lấy còn nói là không bằng quần áo trong trung tâm thương mại ở không gian, nhưng sau khi mặc vào thì không chịu cởi ra, đúng là trẻ con. Tuy nhiên, khi nhận được quần áo của mẹ Cố, cậu cũng ngỏ ý muốn rời đi. Cuối cùng, trong vô số đặc sản mà mẹ Cố chuẩn bị để tạ ơn, Thần y Lý đã rời đi.
Có lẽ những ngày qua trôi qua quá mức thoải mái, nên luôn có kẻ muốn phá vỡ sự yên bình này.
Nhà họ Ôn.
“Mẹ, bố lúc nào mới về? Con không chịu nổi nữa rồi!” Ôn Dương Dương nhìn bữa trưa lại là cháo ngô với dưa muối, chẳng có chút ngon miệng nào, nhưng bụng thì lại đói đến kêu ùng ục.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây