Hạ Ninh Tĩnh đánh một lúc, hình như có chút đuối sức, bèn dựa vào chiếc tủ bên cạnh nghỉ ngơi. Còn Lưu Doanh trên giường đất vẫn nằm im không nhúc nhích, có người nhìn thấy băng gạc trên đầu Lưu Doanh rỉ máu, cả giường đất loang lổ một mảng, sợ đến mức kêu toáng lên.
Mọi người vội vàng xúm lại, lúc này phía dưới người Lưu Doanh đã là một mảng máu loang lổ. Có thanh niên trí thức gan dạ, đưa tay lên thử hơi thở của Lưu Doanh: “Giết người rồi, giết người rồi! Trí thức Lưu tắt thở rồi!” Mọi người đều hoảng sợ, bọn họ nào có muốn lấy mạng Lưu Doanh, việc này đều là do Hạ Ninh Tĩnh làm. “Đừng để cô ta chạy, cô ta là kẻ sát nhân!”
Lúc này Hạ Ninh Tĩnh cũng tỉnh táo lại, vứt cây chổi trong tay định bỏ chạy, nhưng đã bị mọi người trong điểm thanh niên trí thức chặn lại trong sân. Có người chạy đến ủy ban xã báo cho trưởng làng và trí thức Giả, khi tất cả mọi người chạy đến thì xác nhận Lưu Doanh đã chết, liền trực tiếp báo công an đưa Hạ Ninh Tĩnh đi.
Khi biết được những chuyện này, Ôn Uyển Uyển không khỏi cảm thán, Cố Nghĩa không tốn một binh một tốt nào đã khiến họ hoàn mỹ offline, còn phải nhận một bài học nhớ đời như vậy, trong lòng cô bắt đầu nể phục anh, nếu anh không bị hãm hại trúng độc, với năng lực của anh lúc này chắc chắn đã là chức vụ quan trọng trong quân đội rồi.
Người kinh ngạc còn có Thẩm Kiến Dân, ông theo kế của Cố Nghĩa để bọn họ chó cắn chó, không ngờ lại dẫn đến hậu quả nghiêm trọng như vậy, thằng nhóc này, quả nhiên gả Uyển Uyển cho nó là đúng rồi! (Đồng chí Thẩm, lúc trước ông có vẻ không muốn gả Uyển Uyển cho Cố Nghĩa đâu, giờ thì sáng mắt ra chưa?)
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây