Cố Nghĩa đã nói tình hình này cho Lục Đào, tìm người giải quyết chuyện này, vấn đề thiếu thuốc ở Bắc Kinh đã được giải quyết.
Còn về phần dược liệu trồng trong không gian, hiện tại đã chín hết, Nhất Nhất đã thu hoạch toàn bộ và đang luyện thuốc.
“Cậu… Cậu… Ăn… Cơm…”
Đứa trẻ này, chắc cũng biết mình đã mấy ngày không gặp Nhất Nhất rồi nhỉ, cũng thật hiếu thảo, sợ cậu ấy đói.
“Khanh Khanh nhớ cậu rồi phải không? Cậu đang bận, hai ngày nữa là xong việc thôi, Khanh Khanh ăn no đã nhé.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây