Tang Hoa cũng không khách sáo, nhận lấy: “Giúp cô cảm ơn bác sĩ Lục, trước đó cô còn đến bệnh viện để tìm cậu ấy tái khám, nhưng lại nghe nói tay cậu ấy bị thương không thể hành nghề y được nữa, thật đáng tiếc. Sao lại như vậy được?”
Ôn Uyển Uyển cũng lộ vẻ mặt đau buồn: “Ai nói không phải chứ, nhưng may mà trước đó còn kê một ít thuốc, nếu không em cũng không biết đưa gì cho cô nữa.”
“Con bé này, nói gì mà tặng không, em đến thăm cô bằng hai bàn tay trắng cô cũng hoan nghênh. Đúng rồi, lần này hai đứa đến là có việc gì à?”
Ôn Uyển Uyển thấy bà đã hỏi thì nói thẳng: “Cô Tang, không giấu gì cô, em cảm thấy tuy hiện tại chỉ có chương trình cấp ba, nhưng sách có câu sống đến già học đến già, ngày ngày trôi qua, cũng phải theo kịp thời đại chứ ạ.
Vì vậy em muốn xin một ít đề thi cấp ba trong hai năm gần đây, chỉ xem báo thôi em cảm thấy chưa đủ, kiến thức trong sách vẫn rất quan trọng.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây