Vương Anh sau khi nhìn rõ mặt Ôn Uyển Uyển thì nhíu mày, đây chẳng phải là cô gái đi cùng lão đại sao? Cô ở đây, vậy lão đại của anh ta, có phải cũng ở gần đây không?
“À, đồng chí, hiểu lầm rồi, chúng tôi là công an, đây là chứng minh thư của chúng tôi, tên này là tội phạm chúng tôi đang truy nã.” Vương Anh vội vàng lấy chứng minh thư đưa cho Ôn Uyển Uyển xem. Nhìn dáng vẻ cô gái này, hình như không quen biết anh ta, chẳng lẽ lão đại chưa từng nhắc đến đồng đội với người nhà sao?
“Ồ, vậy mấy người mang anh ta đi đi, không cần khách sáo.” Nói rồi cô vác sọt lên lưng đi thẳng, để lại mấy người phía sau vẫn còn đang ngỡ ngàng.
“Đội trưởng Vương, anh quen cô gái đó à? Ghê thật đấy!” Vừa nói vừa giơ ngón cái với Vương Anh, đổi lại là ánh mắt khinh bỉ của anh ta. Cái này mà đã ghê gớm gì, lão đại của anh ta mới là lợi hại nhất, cô gái này là người bên cạnh lão đại, chắc chắn cũng là cao thủ rồi.
Mao Nhị – người vừa nói nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của đội trưởng, chỉ muốn tìm cái lỗ để chui xuống, chẳng phải ý của Vương Anh là anh ta còn chẳng bằng một cô gái sao.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây