Cảm nhận được sự khác lạ của Cố Nghĩa, Ôn Uyển Uyển thì thầm vào tai anh một câu. Anh vốn đang vùi đầu vào cổ cô, nghe xong liền ngẩng phắt dậy.
Mắt anh đỏ hoe, ngập ngừng hỏi: “Thật... thật vậy sao?”
Ôn Uyển Uyển gật đầu, vòng tay ôm lấy cổ anh: “Bác sĩ nói có thể, anh nhẹ thôi.”
Được cô khẳng định, anh không kìm được nữa, bắt đầu bản nhạc du dương, dìu dặt khiến người ta như lạc vào cõi thần tiên.
Ngày hôm sau.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây