“Uyển Uyển, nghỉ ngơi sớm đi con, mai còn phải vất vả rồi.”
“Vâng, cậu mợ nghỉ ngơi đi ạ, cháu đi nghỉ trước đây.”
Hai người gật đầu, nhìn Ôn Uyển Uyển đi vào phòng, Lục Hướng Thiên thở dài ngồi xuống, Điền Khê thấy vậy liền đi pha cho ông một ly trà đặc, xem ra đêm nay khó mà ngon giấc.
Ôn Uyển Uyển vừa vào phòng đã cảm thấy có gì đó khác lạ, nhìn thấy rèm cửa sổ bên kia lay động, cô khẽ mỉm cười. “Ông ngoại nói nếu còn leo tường vào nữa thì sẽ đánh gãy chân.”
Cố Nghĩa bật cười: “Chắc chắn là gãy chân người khác chứ không phải chân anh.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây