Thần sắc này bọn họ còn không hiểu sao? Chẳng phải ai cũng từng trải qua rồi ư, chỉ là tại sao người này lại để Uyển Uyển một mình đến Bắc Kinh, bây giờ em trai lại bị thương nặng như vậy nữa.
Thế mà, người bị hoài nghi kia lúc này đang bị ai đó chặn lại ngay trong phòng làm việc.
“Bỏ chân xuống.” Lục Đào sáng sớm đã đến tìm Cố Nghĩa, vừa vào đã khóa trái cửa, rút súng ngắn ra đặt lên bàn làm việc trước mặt anh, sau đó một tay chống lên thành ghế, một chân gác lên mép bàn, ngả người ra sau, hai chân trước của ghế rời khỏi mặt đất.
Lục Đào mặc kệ lời cảnh cáo của anh, tự nhiên nói: “Tối qua có một đám người nửa đêm xông vào nhà tôi tìm người, bị tôi đánh cho một trận.”
Cố Nghĩa đặt bút xuống, dựa lưng vào thành ghế, hai tay khoanh trước ngực: “Rồi sao? Liên quan gì đến tôi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây