“Bố? Bố không sao chứ?”
“Bố không sao, hai đứa ra ngoài đi, để bố yên tĩnh một lát.”
Lục lão gia đứng bên cửa sổ, đầu cũng không quay lại, Ôn Uyển Uyển muốn bước tới thì bị Điền Khê kéo lại, bà lắc đầu với cô, hai người liền đi ra ngoài.
“Thật ra thì bao nhiêu năm qua, người vất vả nhất là ông ngoại cháu, tìm mẹ cháu bấy lâu nay không có tin tức, thời gian càng trôi qua, manh mối lại càng ít.”
“Bà ngoại cháu vốn đã yếu ớt từ hồi ở ngoài Bắc, về đây lại càng thêm u uất, phụ nữ thì còn có thể bộc lộ cảm xúc, chứ ông ngoại với cậu cháu thì chỉ biết giữ kín trong lòng.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây