“Chờ chút!”
Thấy Ôn Uyển Uyển chạy tới, Lục Đào nhíu mày, không để ý đến cô.
Điền Khê nhìn thấy Ôn Uyển Uyển, nhận ra chẳng phải là cậu trai trẻ lúc nãy sao.
Lục Hướng Thiên liếc mắt nhìn, thấy không quen biết, cũng chẳng để ý, sau khi đặt mẹ cẩn thận vào ghế sau xe, định đóng cửa lại.
“Chờ chút, tôi chữa được!” Ôn Uyển Uyển một tay giữ lấy cửa xe sắp đóng lại, so kè sức lực với Lục Hướng Thiên.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây